Thấy tình huống không ổn, Bàng Thiệu Huân cho rằng cô cố tình ra vẻ nên chỉ tùy ý duỗi tay đỡ cho có. 
Đàm Hi không muốn bị ngã nên vội vàng túm lấy, ai ngờ tên đó chẳng dùng sức chút nào. 
“Đệch!” 
Mông tiếp đất, nơi đùi phải phát ra âm thanh thanh thúy, Bàng Thiệu Huân cũng bị cô kéo cho lảo đảo, hai người ngã đè lên nhau. 
“Tránh ra! Đè chết bà rồi!” 
“Này, sao cô không biết rụt rè là gì thế hả? Mở miệng ngậm miệng đều chửi thề, có còn giống con gái không hả?” 
Bàng Thiệu Huân bò dậy, đứng lên rồi bèn cố tình cúi đầu phủi bụi để che giấu hai má đang đỏ bừng. 
Đàm Hi duỗi tay, tạm thời không so đo vấn đề “có giống con gái hay không” với hắn. 
“Làm gì?” 
“Mau kéo tôi dậy đi! Chẳng tinh ý chút nào, sau này làm sao có thể tìm được bạn gái chứ hả?” 
Bàng Thiệu Huân lùi lại hai bước, khoanh tay trước ngực: “Chẳng phải cô rất có năng lực sao?” 
“Chân tôi tê.” 
“Oh.” 
Oh? Ý gì? Duỗi tay đặt lên bệ cửa sổ, đợi chân bớt tê rồi Đàm Hi mới tự mình đứng lên, trong mắt lộ ra sự khiêu khích. 
Bàng Thiệu Huân sờ mũi, rốt cuộc cũng không đành lòng được, “Tôi đỡ...” 
“Đừng!” Đàm Hi quát bảo ngưng lại, “Hôm nay bà đây quyết tâm muốn bêu danh anh thấy chết mà không cứu, giờ hối hận cũng đã muộn rồi!” 
“Cô không thể ngừng nghỉ một chút được à?” Lắc đầu bất đắc dĩ, lười chấp nhặt với cô. 
Cũng không biết trong đầu cô gái này lấy đâu ra lắm ý tưởng cổ quái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866391/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.