Đùng---
Hai má người đàn ông đỏ bừng lên.
“Ớ, thẹn à?” Đàm Hi ghé sát lại, phát hiện thằng nhãi này không chỉ đỏ mặt mà cổ cũng hồng lên.
Bàng Thiệu Huân nhìn đi chỗ khác, Đàm Hi từng bước ép sát.
Trong giây lát, một cơn gió mang theo mùi thơm ngát, giương mắt nhìn thì chỉ thấy một đôi đồng tử đen láy.
Trái tim, đập lạc mất nửa nhịp.
Đến khi phản ứng lại được, hơi ngả về sau, có vẻ như muốn chạy trối chết.
Đàm Hi thò tay ra, vạt áo blouse trắng bị kéo tới nhăn nhúm, cô nàng trợn mắt hung tợn---
“Trốn cái gì mà trốn? Tôi là mãnh thú hồng hoang à? Chỉ có tí tẹo tiền đồ thế này thôi sao? Nhát chết!”
“Khụ khụ... Này này, cô buông ra trước đi đã.”
Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ gần sát trước mặt, làn da tinh tế, thậm chí còn không nhìn thấy rõ lỗ chân lông.
Anh ta rất muốn thử sờ lên xem cảm giác thế nào.
“Ngọ nguậy gì chứ? Ai không biết còn tưởng tôi sàm sỡ anh!”
Cái này chẳng lẽ không tính là sàm sỡ à? Trán người đàn ông lập tức nổi gân xanh.
Hít sâu, sắc mặt dần lạnh xuống: “Thả, ra.”
Đàm Hi bĩu môi, vừa lúc nhìn thấy trong đáy mắt của người đàn ông lóe lên sự lạnh lùng và nghiêm túc.
Trêu chọc cũng phải có mức độ, cô cũng hiểu đạo lý một vừa hai phải.
Nhoẻn miệng cười, rụt tay về, giữa đường lại chuyển hướng nắm lấy cằm người đàn ông, ghé sát lại, hơi thở như hoa lan: “Có thấy tôi nghe lời không này...”
Đồng tử co chặt, Bàng Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866388/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.