Triệu phu nhân lại không nghĩ được nhiều như vậy, bà hốt hoảng nhìn con trai lớn của mình.
“Con có làm sao không? Tại sao con lại không nói ngay cho mẹ biết?”
Bà sinh được ba đứa con thì càng lớn chúng nó lại càng giỏi giấu diếm bà. Đứa lớn thì kiên quyết nhập ngũ từ khi còn quá trẻ mặc cho bà xót xa vì vào đó phải chịu sự rèn luyện khắc khổ.
Đứa thứ hai thì thừa kế sản nghiệp nhưng nó là đứa giỏi giấu diếm nhất, cái gì cũng tự mình giải quyết.
Còn đứa con gái út thì khăng khăng gạt bỏ sự giúp đỡ của gia đình mà dấn thân vào cái nơi vàng thau lẫn lộn.
Triệu phu nhân rơm rớm nước mắt. Bà tủi thân.
“Có phải là mấy đứa chê mẹ già rồi nên vô dụng hay không?”
“Mẹ…” Triệu Dịch Quân gọi một tiếng. Anh không giỏi việc ăn nói nên cũng không biết làm sao để dỗ dành mẹ mình đừng khóc.
Cha anh đột ngột qua đời quá sớm, khi đó Triệu thị cũng trải qua một giai đoạn vô cùng khó khăn. Anh cùng em trai bắt buộc phải trưởng thành trong một đêm để bảo vệ mẹ và em gái.
Mọi người lại kiệm lời, cứ như vậy mà dần ít trò chuyện với nhau hơn.
Hạ Trúc Linh vội vàng ngồi thấp xuống an ủi mẹ chồng, cô giải thích cho bà nghe.
“Mẹ đừng khóc, mẹ xem bây giờ anh ấy không bị làm sao hết.”
“Sắc mặt còn có vẻ hồng hào hơn mọi ngày.”
“Tối qua mọi chuyện xảy ra nhanh quá nên bọn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3585781/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.