Triệu Dịch Quân đã có một giấc mơ dài. Trong mơ mọi thứ xung quanh anh đều chìm trong bóng tối, anh cứ dò dẫm bước đi trong vô định mà không thể nào tìm thấy đường ra.
Anh còn nhớ cảnh cuối cùng trong ký ức của anh là mảnh xác máy bay cắt ngang qua cánh dù của anh. Trong ngực anh còn đang ôm một đứa bé, lúc đó anh không có nghĩ nhiều nhanh chóng dùng toàn bộ cơ thể che chắn cho đứa bé khỏi bị va đập.
Hình như bên tai của anh còn nghe loáng thoáng thấy tiếng mẹ mình đang khóc. Còn có tiếng của bác sĩ và hai đứa em mình nói chuyện.
Bác sĩ nói rằng tình trạng của anh quá tệ, có lẽ sẽ không sống được bao lâu nữa, mong cả nhà chuẩn bị tinh thần.
Khi nghe những lời đấy, Triệu Dịch Quân cũng không có cảm giác đau khổ lắm. Từ năm anh bước chân vào quân đội, anh đã biết sinh tử của anh là dành cho nhân dân và tổ quốc.
Anh không có gì hối hận.
Chỉ là mẹ anh chắc chắn là sẽ thương tâm nhiều lắm.
Đầu năm nay mẹ còn thúc giục anh mau chóng kết hôn để bà có thể sớm ngày ẵm cháu nội. Ai ngờ bây giờ anh lại chỉ có thể nằm liệt giường một chỗ.
Anh đúng là một đứa con trai bất hiếu khi để mẹ anh chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Triệu Dịch Quân cứ như vậy mà lâm vào hôn mê, cho đến khi anh nghe thấy một tiếng nói dịu dàng bên tai mình.
“Xin ông trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3585756/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.