Hạ Trúc Linh đặt tấm ảnh xuống bàn, cô nhìn Triệu Dịch Quân nằm bất động trên giường. Cô khẽ thở dài, cuộc sống đúng là khó lường.
Vài tháng trước vẫn còn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất mà bây giờ lại bị kẻ khác ám hại thành ra thế này. Hạ Trúc Linh thương cảm, lòng cô như bị véo vài cái xót xa. Cô vô thức cúi người xuống gần anh, đưa tay mình nắm lấy bàn tay to lớn rộng rãi của anh.
Hạ Trúc Linh nói nhỏ.
“Người tốt như anh không nên bị như thế này. Anh phải sớm khỏe lại, tất cả mọi người đều đang đợi anh tỉnh dậy.”
Triệu phu nhân đang mải lau nước mắt, còn đại sư thì đang nhắm mắt như đang suy nghĩ đăm chiêu vấn đề gì đó. Chỉ có Tạ Lâm là đang quan sát Triệu Dịch Quân.
Đứa con lớn này của bạn thân là một đứa bé tài giỏi. Ngày trước bà gặp nó là đã biết là người có chí lớn, sau này ắt hẳn sẽ làm nên đại sự. Nó cũng không phụ kỳ vọng của gia đình, mới hơn ba mươi tuổi đã trở thành thiếu tướng. Tiếc thay giờ lại ra nông nỗi này.
Bỗng dưng bà thấy mí mắt của Triệu Dịch Quân hơi động đậy. Bà hốt hoảng kêu lên.
“Á….”
Triệu phu nhân giật mình, vội vàng hỏi Tạ Lâm.
“Sao thế?”
“Mình vừa mới thấy mắt của con trai bạn nhúc nhích.”
Triệu phu nhân mừng rỡ, hỏi lại.
“Thật không?”
Suốt mấy tháng nay cơ thể của con trai bà đã không có phản ứng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3585754/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.