Bà ngoại năm đó đã ngoài tám mươi, sống ở vùng quê trung du. Hạ Trúc Linh chuyển trường về học ở quê, sau đó lên đế đô học đại học trở thành một kỹ sư nông nghiệp. Suốt những năm tháng đó, cô không hề nhận được bất kỳ một đồng nào từ người cha bạc bẽo.
Cũng may là trước khi đi cô có cầm theo thẻ của mẹ cho cô, bản thân cũng biết cố gắng học hành nên năm nào cũng được học bổng trợ cấp. Cuộc sống cũng nhẹ nhàng mà trôi qua.
Hạ Trúc Linh sống cùng bà ngoại được gần sáu năm thì bà mất vì tuổi già. Cô cứ một mình mà sống như vậy đến nay. Giờ cô chẳng còn người thân bên cạnh nhưng cô cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay trở lại căn nhà đấy.
Tuy mỗi lần đi làm về muộn, thấy ánh đèn điện nhà hàng xóm bật sáng trưng còn nhà mình vẫn lạnh lẽo hiu quạnh, Trúc Linh cũng cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng mà nếu có người thân như thế thì cô cũng chẳng cần có làm gì.
“Nếu người đàn ông đó khỏe mạnh trở lại thì có lẽ gia đình của anh ta sẽ rất hạnh phúc.”
Hạ Trúc Linh ngước nhìn ánh trăng sáng, đột nhiên nhớ đến vị thiếu tướng trẻ tuổi đấy. Cô chưa bao giờ gặp anh nhưng cô hy vọng anh có thể vượt qua được kiếp nạn này.
Cô thì thầm nói khẽ.
“Xin ông trời có mắt, phù hộ cho Triệu Dịch Quân sớm ngày khỏe lại.”
Cô thật lòng cầu nguyện chúc phúc cho anh. Trúc Linh chỉ nghĩ đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-ca-koi/3585746/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.