Đầu tháng chín, những cơn gió lớn điên cuồng thổi, từng giọt mưa nặng hạt thi nhau rơi xuống. Một chiếc xe hơi màu đen dừng tại đầu hẻm, tài xế không ngại bẩn một chân dẫm lên vũng nước bẩn phía dưới, vội vàng bung dù xuống xe, hơi khom lưng mở cửa sau xe, hơn phân nửa chiếc dù đều đưa về phía trước. Trong xe, một người đàn ông trung niên xua tay thấp giọng nói: " Không cần phải che cho ta, mau đi che cho tiểu Hề". Tài xế ở trong mưa gấp giọng hô to:" Lão gia, ngài lỡ dính mưa rồi cảm mạo thì không có tốt."
"Ta không có việc gì, mau đi che dù cho Tiểu Hề " Tài xế "Ai nha" than một tiếng: " Vâng thưa lão gia". Hắn gấp gáp vòng về phía bên kia để mở cửa xe. Mưa càng lúc càng nặng, một người phụ nữ trung niên cầm ô chạy tới đối với tài xế xua tay:" Để ta tới, ngươi đi che cho lão gia, tiểu Hề để ta." Từ trong xe bước xuống một tiểu cô nương nho nhỏ, gầy yếu, trên chân là đôi giày trắng, vải đã sờn cũ, xung quanh còn bung lớp keo dán đế. Khiến người nhìn phải đau lòng.
Nhan Hề một đầu tóc ngắn đáng yêu, một đôi mắt đen nhánh lung linh nước, có chút nhút nhát, không biết đối diện với nữ nhân trước mặt như thế nào, phản ứng có chút câu nệ, nói lắp
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.