Hà Tư Dã đưa Nhan Hề đến bệnh viện truyền thêm hai lần dịch nữa thì giọng của cô mới tốt lên, khi tham gia vòng loại dễ dàng lọt vào vòng trong.
Sau khi vòng loại kết thúc, một tuần sau vòng bán kết cũng bắt đầu.
Nhà trường cùng với ban cán sự hội học sinh vì phòng ngừa thí sinh lôi kéo người quen đến xem để bình chọn, liền theo như vòng loại, tiếp tục để thí sinh mang mặt nạ lên hát.
Bởi vậy, sau khi vòng bán kết kết thúc, ban giám khảo cùng khán giả tới xem đều không biết được thí sinh nào được lọt vào vòng chung kết.
Xem xong trận bán kết, sinh viên trong trường náo nhiệt thảo luận với nhau những thí sinh ngày đó, có mấy người hát thực sự hay, giọng hát dễ nghe như thiên sứ, nhưng cũng có những người hát khó nghe đến chói tai.
Trong đó phải nói đến một nữ sinh, giọng hát của cô ta vừa thô vừa khàn, không biết ai nói ra người đó là Nhan Hề, đồn thổi khắp trường, mọi người đều sôi nổi bàn tán cô hát như vậy làm sao vào được vòng bán kết, có người còn trực tiếp nói cô đi cửa sau.
Trên giảng đường, giáo sư đang giảng bài bên trên, Diêu Dao ngó vài lần không thấy giáo sư để ý liền quay sang nhỏ giọng hưng phấn nói chuyện với Mễ Lộ:
"Thật là kích động chết tớ mất! Bọn họ càng cho rằng người đó là Nhan Nhan, đợi đến đêm chung kết sẽ vả vỡ mặt bọn họ! Dọa chết bọn họ!"
Mễ Lộ tò mò hỏi:
"Nhan Nhan hát dễ nghe thế à?"
Diêu Dao: "Dễ nghe! Đặc biệt dễ nghe!"
Nhan Hề ngồi giữa hai người đang bát quái, nhưng lại không để ý đến những lời bọn họ nói, ngón tay tinh tế trắng nõn lướt trên điện thoại soạn tin nhắn:
- -Anh Tiểu Phi, tan học em còn có việc nên không cùng ăn cơm với anh được rồi ạ.
Trên sân bóng, Thẩm Phi đang ôm bóng chạy như điên, nhảy lên ném về phía rổ.
Hà Tư Dã cầm điện thoại Thẩm Phi lười biếng khoanh tay dựa người vào cột, dưới ánh mặt trời, anh hạ mi mắt nhắn tin trả lời cô:
- -Có nam sinh hẹn em? Hay là Diêu Dao mang em đi?
- - Đều không phải ạ, bí mật.
"..."
Hà Tư Dã nhíu mày, lấy điện thoại của mình ra gửi tin nhắn:
- -Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?
- -Anh không ở cùng với anh Tiểu Phi sao? Em có việc bận, không ăn cơm cùng anh được.
"..."
Tại sao trả lời Thảm Phi lại "Ạ", mà trả lời anh là "sao?"
Thần thần bí bí, lại còn có cả bí mật nữa!
Mi tâm Hà Tư Dã nhăn lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Bé con đã ba ngày rồi không đi tìm anh, không biết là vội việc gì nữa, bỏ quên anh rồi.
Giày da đá một nhát vào cột bóng rổ, hung hăng nhét điện thoại trở lại túi áo khoác của Thẩm Phi, nhấc chân bỏ đi.
Anh muốn làm thám tử đi theo dõi hành tung của cô!
Thẩm Phi thấy Hà Tư Dã đùng đùng bỏ đi, liền ngẩn ra, thấy anh sắp đi ra khỏi sân vận động rồi mới kêu lên:
"Tứ gia, cậu đi đâu thế? Đến chỗ Nhan Hề à? Đợi tớ đi với!"
Hà Tư Dã: "Không đi, đi tìm em gái cậu."
Thẩm Phi: "....."
Sau khi tan học, Nhan Hề vẫy tay tạm biệt Diêu Dao cùng Mễ Lộ, vội vàng khoác ba lô chạy về phía trạm xe buýt cạnh cổng trường, qua hai bến, cô xuống xe đi vào một cái ngõ nhỏ.
Đi một đoạn, Nhan Hề dừng bước trước một ngôi nhà đã cũ, đây chính là nhà bà ngoại cô.
Năm ngoái nghe nói ngõ nhỏ này sắp bị phá bỏ để xây cao ốc, nên xung quanh các nhà hàng xóm, cửa tiệm nhỏ, đều đã dọn đi chỗ khác.
Nhan Hề nâng tay đẩy cánh cửa cổng bước vào trong sân nhỏ, căn nhà bởi vì mấy năm nay không có người ở nên cỏ dại mọc um tùm, cô sắn tay áo dọn dẹp sơ qua một chút mới đi vào trong nhà.
Trong chốc lát, khắp căn nhà nhỏ vang lên tiếng nhạc, cùng với tiếng hát mềm mại dễ nghe.
Hà Tư Dã trả tiền taxi, xuống xe đi vào trong ngõ nhỏ, vừa đến cổng vào đã nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ bên trong, giọng hát mềm mại ấm áp lọt vào trong tai anh, một lát lại nghe thấy giọng cô giả dạng nhân vật trong đoạn kịch nào đó.
Hà Tư Dã khẽ bật cười.
Hóa ra đây là bí mật nhỏ của bé con.
Anh dựa người vào cây cột gỗ bên cạnh cổng, lôi điện thoại ra chơi trò chơi, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nghe ngóng tiếng động bên trong, được một lát liền cảm thấy cả người khó chịu, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người thật phiền.
Hà Tư Dã đứng thẳng người dậy, làm động tác vươn vai hai cái để dãn gân cốt sau đó đi đến bờ tường bao, bám hai tay lên bờ tường lấy lực kéo cả người lên ngồi trên đó.
Nhan Hề đang đưa lưng về phía anh chăm chú tập nhảy, Hà Tư Dã hứng thú bừng bừng khoanh hai tay lại chân đung đưa nhìn bóng lưng cô.
Cô đang tập mấy động tác giống với thời học cao trung.
Nhảy mấy bước lại dừng lại điều chỉnh thứ tự các động tác.
Giống như không nghĩ ra, bàn tay nhỏ bé trắng nõn dơ lên gãi gãi tóc, ngửa mặt nhìn xà nhà đến ngẩn người.
Một lát sau lại thấy cô tiếp tục tập lại từng động tác.
Những bước nhảy có vẻ không được hợp ý cô, anh thấy cô dậm dậm chân xuống nền, mi tâm cau lại, ngồi xuống mở điện thoại ra xem.
Nhìn điện thoại tầm một phút, có vẻ tâm tình cô đã tốt hơn, cô liền đứng dậy tiếp tục nhảy, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa ướt đẫm mồ hôi, lắc lư qua lại sau lưng cô theo từng động tác nhảy.
Cô ấy tuy nhìn bề ngoài là một người mềm mại, nghe lời, nhưng thật ra sâu bên trong lại là một người cố chấp.
Cố gắng học tập đến một hai giờ sáng, không quản mưa gió tập đạp xe đạp, luyện nhảy đến nổi bọng nước đầy chân, hay việc cô không ăn không uống quỳ trước linh cữu bà ngoại ba ngày liền, đến lúc đưa tang mới thôi.
Hiện tại, là việc cô một mình tìm chở về đây để tự luyện hát luyện nhảy.
Bóng lưng nhỏ bé nhưng lại đầy bướng bỉnh.
Hà Tư Dã trong đôi mắt nhuộm đầy ý cười chăm chú nhìn cô như nhìn một bảo bối duy nhất trên thế giới.
Thế nào mà sự bướng bỉnh đó lại đáng yêu đến thế.
Thật sự là..... Thích chết đi được!
Giọng bé con cất lên, khi thì cao vút, khi thì mềm mại ôn nhu.
Từng bước nhảy lúc thì mạnh mẽ như Street dane, lúc thì uyển chuyển như ballet.
Hà Tư Dã khẽ híp mắt lại, trong đôi mắt đào hoa lóe lên tia sáng.
*
Đêm chung kết mười đại ca sĩ, các thí sinh trong hậu trường rút thăm số thứ tự lên biểu diễn, ai nấy đều tỏ ra hồi hộp, tụ tập bàn tán suy đoán xem mình có thể đạt được hạng mấy.
Diêu Dao từ sớm đã hưng phấn lôi kéo Diệp Tử Oánh cùng với Mễ Lộ đến xếp hàng đi vào hội trường, đang muốn tiến vào hậu trường tìm Nhan Hề lại bị người ta ngăn cản không cho vào.
Diêu Dao vốn là người hay nói, làm ở câu lạc bộ học tập quen được với rất nhiều người, nói ra vài cái tên với nam sinh baot vệ đều không được cho vào, cuối cùng Diêu Dao nói ra tên chủ tịch hội học sinh Lãnh Ngạn Nhiên, liền thuận lợi được đi vào.
Mười lăm người được lọt vào vòng chung kết đã có mặt ở đây, Diêu Dao nhìn quanh một vòng thấy có Đằng San San, cô ta nhìn thấy Diêu Dao nhìn tới tỏ vẻ không có việc gì cười nói thân thiện chào hỏi, Diêu Dao mặt đen xì nói qua loa vài câu liền bỏ đi tìm Nhan Hề.
Diêu Dao đi qua mấy người đang thì thầm to nhỏ chuyện Nhan Hề cũng được vào chung kết, sau khi nghe xong Diêu Dao liền tức đến trợn mắt.
Hừm, cứ đợi đấy, sẽ cho các người được mở rộng tầm mắt!!
*Bên trong phòng thí nghiệm, Hà Tư Dã đang bị Dương Phong nhốt lại, cả người khó chịu, không ngừng nhíu mày nhìn những dụng cụ thí nghiệm, bàn tay gõ lên bàn phím vang lên âm thanh đùng đùng, ngay cả số liệu cũng đã đánh sai vài chỗ.
Dương Phong nhận ra bất thường, bàn tay vỗ lên gáy anh một cái:
"Nghĩ cái gì, chuyên tâm một chút cho tôi!"
Tóc bị vỗ cho rối loạn, cuối cùng Hà Tư Dã không nhịn được nữa trầm giọng:
"Đêm nay con gái chú còn có phần biểu diễn đấy."
Dương Phong trừng to mắt, đôi mày dậm nhíu lại:
"Sao con bé không nói với chú?"
"...Sợ hát không hay nên xấu hổ đi."
Dương Phong vừa lẩm bẩm trong miệng, lôi điện thoại ra gọi điện cho Phương Nhiên, vừa đi về phía hội trường.
*
Phía sau hậu trường, Nhan Hề đang khẩn trương hít vào thở ra mấy lần lấy bình tĩnh, Diêu Dao đứng bên cạnh ngó nghiêng xung quanh, lén lút lôi một lá bùa từ trong túi ra dúi vào tay Nhan Hề, nhỏ giọng thì thầm:
"Tớ đã dập đầu ba lần trước bồ tát cầu may cho cậu, đêm nay nhất định cậu sẽ tỏa sáng, kinh diễm tứ phương, như một con phượng hoàng niết bàn trọng sinh!*"
*phượng hoàng sau khi chết được tái sinh, càng đẹp và rực rỡ hơn.
"Ba mẹ Đằng San San đều tới xem, còn có cái gì mà nhà sản xuất, đạo diễn đều tới, đêm nay cậu phải áp đảo cô ta, để cho cô ta mất hết mặt mũi trước bọn họ!"
Nhan Hề nhỏ giọng lo lắng:
"Tớ không mất mặt là may lắm...làm sao mà áp được cô ấy. Mà tại sao tớ phải áp đảo cô ấy?"
Diêu Dao khó sử gãi gãi tóc, cô còn chưa nói với Nhan Hề mấy việc Đằng San San đã làm, nghĩ nghĩ liền nói:
"Vì tớ!"
Nhan Hề: "..."
Hôm nay Mễ Lộ trang điểm giúp Nhan Hề, ai cũng không nghĩ tới cô ấy có tay nghề như vậy, Nhan Hề sau khi trang điểm nhìn càng đẹp mắt hơn, tỏa sáng cả một góc hậu trường.
Nhan Hề đỏ mặt khẩn trương mím môi, nâng bao tay giữ ấm lên muốn che mặt lại.
Diêu Dao trêu đùa dùng một ngón tay nâng cằm Nhan Hề lên:
"Đừng mím môi, màu son đang đẹp như vậy, lát nữa bị phai màu thì sao."
"Tớ chưa hát trước mặt nhiều người như vậy bao giờ, chỉ sợ mở miệng ra liền run không hát được."
Diêu Dao: "Không sao, có bùa may mắn của tớ rồi."
Nhan Hề: "Linh nghiệm chứ?"
Diêu Dao: "Yên tâm đi, linh nghiệm!"
Nhan Hề: "Vậy cậu có xin bùa tình duyên cho cậu và nam thần nhà cậu không?"
Diêu Dao: "Ai da! Tớ quên mất! Mẹ nó, ngày mai tớ muốn lên lại cái chùa trên núi đó, nghe nói rất linh nghiệm, cậu có muốn cầu một cái cho cậu với Tứ gia không?"
Nhan Hề: "Không cần, anh Tiểu Dã nói tớ đại học không được yêu đương, còn anh ấy thì không cần đâu, anh Tiểu Dã nhiều hoa đào lắm."
Diêu Dao: "..."
Ai hỏi cầu mỗi người một cái đâu, cô đang hỏi hai người cầu một cái mà!!
Nói chuyện với Diêu Dao một hồi, Nhan Hề cảm thấy bớt khẩn trương hơn, ngồi im không quá hai phút Nhan Hề nhỏ giọng nói với Diêu Dao:
"Tớ muốn đi toilet, cảm giác so với khi đi thi đại học còn khẩn trương hơn."
Diêu Dao bất đắc dĩ kéo tay Nhan Hề lại:
"Cậu đã đi ba lần rồi đấy, sợ cái gì chứ! Cậu cứ đem hết khả năng của mình phát huy cho thật tốt là được, coi bọn họ là bàn ghế để trống đi, còn không được nữa thì coi tất cả như ma nơ canh ấy."
"Đem ai thành ma nơ canh?"
Bóng dáng cao lớn đi đến phía sau Nhan Hề, giọng nói trầm thấp có lực, lại mang theo dịu dàng ôn nhu.
"Anh Tiểu Dã!"Nhan Hề kinh ngạc vội vàng quay người lại, cái miệng nhỏ nhắn khép mở vui mừng nói ra nhưng từ ngọt thấm lòng anh:
"Đem tất cả bọn họ thành ma nơ canh, còn anh Tiểu Dã thì không phải, anh là người em sùng bái nhất trong lòng!"
Diêu Dao: "..."
Ai là ma nơ canh chứ!!
Hà Tư Dã vừa tới đây, cảm giác như là một liều thuốc an thần của Nhan Hề vậy, cô không còn thấy run hay lo lắng nữa, nhìn về phía anh nở một nụ cười, coi như không có ai ở đây.
Diêu Dao: "..."
Có nhất thiết phải cười đến say đắm như vậy không!!!
Hà Tư Dã nhìn bé con vui sướng ở trước mặt, anh cúi đầu thưởng thức vẻ mặt của cô.
Hôm nay bé con được trang điểm, anh không biết đây là phong cách gì, hai má trắng nõn được phủ một lớp phấn hồng hồng như cánh hoa đào, hai hàng lông mi cong vút đen nhánh, trên mí mắt có một lớp phấn nhũ lấp lánh, đôi môi cũng được tô thêm một lớp son hồng căng mọng.
Khuôn mặt bớt đi phần ngây thơ non nớt, cả người cũng không còn mùi hương của sữa mà thay vào đó là một mùi hương nước hoa quyến rũ mê người.
Rất nhanh Hà Tư Dã khôi phục lại lý trí, không để mình suy nghĩ thêm nữa, áp chế cảm xúc trong lòng, sắc mặt dần trở nên lạnh nhạt:
"Về sau đi biểu diễn, không được trang điểm."
Nhan Hề mơ hồ khó hiểu:
"Dạ? Nhìn khó coi lắm ạ? Mọi người đều nói rất đẹp mà, vừa nãy anh Tiểu Phi còn khen em giống tiên nữ mà."
Hà Tư Dã: "..."
Mẹ nó, là quá dễ nhìn! Về sau còn cứ như vậy thì ông đây làm sao mà giữ được!!
"Thẩm Phi gặp ai chả nói như vậy, khó coi, quá thành thục."
Nhan Hề cúi đầu tủi thân:
"...Nhưng em thấy rất đẹp mà.".
Giọng Hà Tư Dã đã hơi mất kiên nhẫn:
"Trang điểm quá đậm! Còn có tóc này là bị làm sao đây? Uốn xoăn?"
Nhan Hề vội vàng giải thích:
"Không phải đâu, cái này là dùng lô cuốn vào, lúc gội đầu là sẽ hết."
Hà Tư Dã: "Xấu, giống như ba mươi tuổi."
Diêu Dao: "..."
Tứ gia, lương tâm ngài không thấy day dứt sao?!!
Hà Tư Dã híp mắt thoáng liếc về phía Diêu Dao, Diêu Dao liền cảm nhận được cả người nổi da gà, sợ hãi rùng mình.
Tứ gia, ngài có năng lực nhìn thấy tâm tư người khác sao? Thật đáng sợ!
Diêu Dao vội vàng một bên vẫy tay chào tạm biệt Nhan Hề, một bên nghĩ thầm:
Tứ gia, ngài quên là mình chưa bao giờ thích đi xem loại biểu diễn này sao?
Nhan Hề vẫy tay với Diêu Dao, vừa lúc để tay xuống liền cảm thấy Hà Tư Dã áp gần vào người, theo phản xạ cô liền lùi về phía sau, lùi dần đến chân tường, lưng thẳng tắp dán lên bờ tường lạnh băng.
Cùng lúc đó thân hình Hà Tư Dã cũng dán lại gần, hai người cách nhau chỉ chưa đầy 1cm.
Nhan Hề liền cảm thấy cả người nóng lên, tim đập nhanh hơn, quanh quẩn xung quanh cô còn thoang thoảng hương quýt thơm ngọt, cô mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh:
"Dạ?"
Hà Tư Dã nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô đang để bên cạnh sườn, ngón tay trỏ xoa xoa lòng bàn tay.
Nhan Hề bị xoa khiến cả người tê dần, cô theo bản năng muốn rút tay ra lại bị anh nắm thật chặt.
"Anh Tiểu Dã?"
Hà Tư Dã ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt nho nhỏ hồng hồng của cô, lui lại một bước kéo ra khoảng cách, nhìn vào lòng bàn tay cô:
"Ngày đó em bị ngã có phải bị mảnh thủy tinh gim vào tay phải không? Đã bị thương lại còn đi nhặt chai nước? Bây giờ có bị để lại sẹo không?"
Nhan Hề không nghĩ đến anh lại nói đến việc đó, cô cố gắng rút tay về, mỉn cười nhìn anh:
"Không có, sau vài ngày thì khỏi hẳn ạ. Em vốn thể chất không lưu lại sẹo, nên vết thương lành tương đối nhanh, lúc bị đánh..."
Nhan Hề đột nhiên im bặt.
Không khí ngưng lại hai giây.
Hai giây, cũng đủ cho Nhan Hề nhớ lại những ký ức không vui vẻ ngày trước, cũng làm cho Hà Tư Dã đau khổ trong lòng.
Thể chất không để lại sẹo, nhưng vết thương cũng không khắc ở trên da mà là ở trong lòng.
Nhan Hề cười nói vòng vo đổi đề tài:
"Anh Tiểu Dã, nếu đêm nay em được giải, anh có thưởng cho em quà gì không?"
Dừng một chút, lại nhớ tới lời nói của anh lúc nãy, hai mắt híp lại nhìn anh:
"Tóc của em thật sự rất khó coi sao? Lúc nãy em có nhìn qua thấy cũng đẹp mà? Chẳng lẽ thẩm mỹ của con trai với con gái lại khác nhau? Vậy anh thích kiểu như thế nào? Để sau này em không làm như vậy nữa?"
Thoạt nhìn Nhan Hề khá hoang mang, miệng lẩm bẩm không ngừng, giống như đặc biệt để ý đến cái nhìn của anh với cô, dù cả thế giới nói cô dễ nhìn, nhưng chỉ cần anh nói khó coi cô liền tin tưởng vững chắc bản thân khó coi.
Tròng mắt Hà Tư Dã mở lớn:
"Em thật sự để ý anh thích loại nào?"
Nhan Hề: "Đúng vậy a! Nếu như anh không thích em liền cảm thấy khó chịu."
Ngực Hà Tư Dã run lên, máu nóng sôi trào:
"Em..."
Nhan Hề lại nói:
"Liền giống với tâm trạng lúc còn nhỏ em thi không tốt, đặc biệt sợ về nhà đối mặt với ba em. Ba em cũng vậy, lúc đi tiệm chụp ảnh ba không cho em tô son môi, còn không cho em điểm đỏ lên trán."
Hà Tư Dã: "..."
Anh bây giờ ấn cô lên ghế, kéo quần xuống, đánh vào mông cô mấy cái, như vậy có phải càng giống với ba của cô hơn?
Lời tác giả:
Ai có còn nhớ Tứ gia từng mặt không biểu cảm nói:
Tôi nghe đĩa nhạc là đủ rồi, làm sao phải nghe cô ta hát???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]