Chương trước
Chương sau
Nhan Hề nhớ rõ hắn, học quân sự đã gặp qua, Dương Diêm.
Tóc cắt ngắn, trên áo có in hình bộ xương khô, tiếng nói khàn khàn khó nghe, ánh mắt một mí híp híp nhìn không có ý tốt. Thẩm Phi tức khắc bạo nộ*, cư nhiên dám uy hiếp tiểu tứ gia, con mẹ nó còn ghi hình.
*tức giận lớn,muốn phát ra
Thẩm Phi miệng mắng, chân bước nhanh đến chỗ Dương Diêm, Hà Tư Dã lại trấn định thong dong mà đứng tại chỗ, thần sắc đạm bạc: " Tao có khi nào sợ qua uy hiếp, mày cứ tùy tiện công khai."
Thẩm Phi sửng sốt dừng lại.
Dương Diêm vui vẻ: " Học thần đây là thật không sợ hay là diễn a?"
Hà Tư Dã hỏi lại: " Mày sợ ba mày là thật hay giả?"
Dương Diêm: "......"
Thẩm Phi nghiêng đầu qua Nhan Hề: " Lần trước em có nhớ chủ nhiệm giáo dục đưa em đi học quân sự không, đó chính là ba hắn."
Nhan Hề biết được quan hệ này, kinh ngạc chớp mắt, nhỏ giọng hỏi lại: " Này,chủ nhiệm hẳn là sẽ không để Dương Diêm đưa việc của anh Tiểu Dã lên trên đâu nhỉ?"
" Khẳng định vậy, Dương Diêm dám xằng bậy, ba hắn có thể đánh chết hắn."
Dương Diêm không yếu thế, còn rất nghênh ngang, nhe răng nhếch miệng: " Dù sao mày cũng nhớ kỹ, hôm nay tao ghi hình, sớm hay muộn gì cũng có chỗ để sử dụng."
Hà Tư Dã trong mắt không gợn sóng bình tĩnh đáp lại: " Tùy tiện."
*
Đêm đã khuya, Hà Tư Dã bảo Thẩm Phi đi về trước, còn anh mang theo Nhan Hề đi thăm bà ngoại cô.
Nhan Hề ngồi trên xe,toàn bộ hành trình đều câu nệ, anh giúp cô ngăn trở cô nhỏ, lại mang cô đi xem bà ngoại, hơn nữa anh còn đang ốm, cô trừ bỏ nói cảm ơn cùng xin lỗi, lại không biết phải nói cái gì, chỉ tận lực co bả vai, đem sự tồn tại của chính mình giảm xuống.
Đến cửa sân, Nhan Hề thấp giọng nói: " Anh Tiểu Dã, em đi nhìn một chút rồi liền quay trở lại."
Không đợi Hà Tư Dã trả lời, cô sợ anh tức giận liền chạy.
Ngoài sân không quét tuyết, thân ảnh nho nhỏ bước lên trên tuyết đọng, bước đi nôn nóng suýt nữa té ngã, lảo đảo ổn định thân mình.
Hà Tư Dã trước mắt lại hiện lên hình ảnh thích đánh người của cô nhỏ cô, liền đẩy cửa bước xuống xe.
Nhan Hề thấy tiếng động ngẩng đầu, nhìn đến anh đang sốt hồng hai má: " Anh Tiểu Dã, thực xin lỗi."
Hà Tư Dã nhíu mày: " Đừng nói xin lỗi."
Anh giống như lại tức giận, Nhan Hề sợ liền ngậm miệng lại.
Nhà bà ngoại không sáng đèn, Nhan Hề bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận mà đi qua mở cửa. Cửa đẩy không ra, trên cửa đeo khóa.
Nhan Hề hoảng loạn quay đầu: " Anh Tiểu Dã,anh Tiểu Dã , bà ngoại không có ở nhà, hay là bà ở viện rồi?"
Hà Tư Dã suy nghĩ một lát: " Bà ngoại ở một mình hay ở cùng ai?"
Cơ hồ đồng thời, chi nha một tiếng một cánh cửa khác bên cạnh mở ra, mặc một thân quần áo ngủ Nhan Linh.
Nhan Linh vốn dĩ trên mặt còn có cười gian, nhìn thấy Hà Tư Dã liền cứng đờ, giống như có điều kiêng kị không dám bước ra, banh mặt cười nhạt: " Mày còn biết trở về, chìa khóa tao giữ, muốn đi vào xem liền đưa tiền ra."
Nhan Hề khó mà tin được Nhan Linh cư nhiên đem bà ngoại nhốt trong phòng: " Cô có còn lương tâm hay không!" Nhan Linh trào phúng cười: " Tao cùng bà ấy không thân thích, còn cho ăn cho uống, tao không có lương tâm? Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày hiện tại có cha mẹ mới, có tiền, cô nhỏ muốn mày trả tiền nuôi dưỡng bà ngoại mày liền không quá phận đi?"
" Nhan Hề, là mày không có lương tâm hay vẫn là cô không có?"
Nhan Hề tức giận cả người phát run: " Ba mẹ tôi khi chết đã lưu lại một xưởng làm gốm sứ cùng nhiều tiền như vậy đều bị các người tiêu hết!"
Trong phòng bà ngoại vang lên tiếng té ngã, Nhan Hề nôn nóng kêu lên: " Bà ngoại! Người xảy ra chuyện gì a!"
Nhan Linh thúc giục bên cạnh: " Mau đưa tiền, đưa tiền tao liền đưa chìa khóa."
Tình huống khấn cấp, Hà Tư Dã không muốn cùng cô ta nói lời vô nghĩa, rút ra tám trăm tệ: " Hiện tại chỉ có từng này, mở cửa!"
Nhan Linh mắt mở lớn, thu tiền,vô cùng cao hứng lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa mở, liền thấy bà lão tóc trắng nửa đầu, mồ hôi đầy mặt,tê liệt ngã dưới đất tay ấn trái tim khó chịu hô hấp.
Hà Tư Dã thoáng thấy hình ảnh bộ dáng bà nội anh khi qua đời, thân hình cứng ngắc.
" Bà ngoại!" Nhan Hề luống cuống tay chân mở ngăn tủ lấy thuốc " Bà ngoại, Bà ngoại người cố nhịn một chút."
Điền bà tim đau thắt không nói ra lời, tay đấm ngực há miệng thở dốc, đau đến mồ hôi đầy đầu, mắt không mở được. Nhan Hề vặn ra hộp thuốc trợ tim, tay run run đổ thuốc, cô vừa mới cầm được một viên thuốc, Nhan Linh bỗng xông tới đoạt đi: " Đi bệnh viện cho tốn tiền, vừa lúc chết cũng được!"
Nhan Hề đoạt không lại, cả người run rẩy khóc lớn: " Anh Tiểu Dã, anh Tiểu Dã!"
Hà Tư Dã đang gọi điện thoại kêu cứu thương, nghe tiếng khóc của Nhan Hề vội quay đầu lại, thấy Nhan Linh đang đoạt thuốc, xông tới bắt lấy tay cô ta cướp đi thuốc, nhanh chóng cho vào miệng Điền bà: " Bà ngoại, người ngậm dưới lưỡi, đừng nuốt, Nhan Hề, em đỡ bà, tay nắm lại gõ vào ngực nơi này, gọi tên bà, làm cho bà tỉnh lại, tôi đi đón xe cứu thương."
Nhan Hề đỡ bà ngoại ngăn không được nước mắt chảy: " Bà ngoại,người cố nhịn một chút, chúng ta liền đi bệnh viện, bà ngoại, Nhan Nhan đến rồi, người đừng bỏ rơi con!"
Hà Tư Dã túm chặt lấy tay Nhan Linh lôi ra khỏi phòng. Nhan Linh căn bản không phải đối thủ của anh, tránh không thoát liền chửi ầm lên. Hà Tư Dã mặt lạnh lùng vẫn luôn đem Nhan Linh túm chặt, lôi ra sân, lôi ra đầu ngõ.
Ban đêm gió lạnh đến tận xương, Nhan Linh mặc một thân áo ngủ đơn bạc, bị đông lạnh run cầm cập, Hà Tư Dã vẫn không buông tay: " Đưa tiền đây!"
Nhan Linh liều mạng che chở không đưa, ho to " Cứu mạng!"
Hà Tư Dã trực tiếp dùng tay đoạt lấy, âm thanh lạnh lẽo, âm trầm: " Hôm nay, nếu bà ngoại không còn mệnh, tôi liền làm cô bồi cùng người."
*Xe cứu thương tới cũng nhanh, bà ngoại Điền cũng kịp thời dùng thuốc, cấp cứu kịp thời,liền từ phòng cấp cứu chuyển qua phòng quan sát, tình huống tạm thời ổn định.
Phương Nhiên, Dương Phong cùng Chung Vân khi nghe tin đều tới, Nhan Hề lòng tràn đầy áy náy, cô lại không có gì trừ bỏ xin lỗi cùng cám ơn họ, chỉ có thể ở trong lòng nhớ kỹ ân tình của bọn họ.
Phương Nhiên biết Nhan Hề sẽ không đi, liền thuê một cái giường, để Nhan Hề cùng nằm trong phòng bệnh. Hà Tư Dã bị mẹ anh cường ngạnh ấn vào giường bệnh truyền dịch, hai đứa nhỏ lăn lộn một ngày mệt mỏi,cuối cùng cũng ngủ.
Phương Nhiên cùng Chung Vân nghe xong bác sĩ nói, đứng ngoài hành lang thở dài.
" May mà có Tiểu Dã ở đó, bằng không Tiểu Hề lại mất đi một người thân nữa, con bé này mệnh thật quá khổ a."
Chung Vân cũng thở dài: " Đều là số mệnh, lúc ấy bà nội Tiểu Dã thời điểm phát bệnh tim, cũng là nó ở bên cạnh, đút thuốc, cấp cứu, nó cũng đều làm, nhưng lại không kịp tới bệnh viện, người cứ như vậy liền mất."
" Tiểu Dã đã nguôi ngoai chưa ạ?"
" Không có, lâu lâu nó lại ngồi trong phòng bà phát ngốc, tôi cùng ba nó công việc đều rất bận, nó chính là được bà nội nuôi lớn, đứa nhỏ này trọng tình cảm, dì xem, bạn bè bên người nó chỉ cần kết giao,liền chính là kết giao cả đời."
Dương Phong làm xong xuôi thủ tục nhập viện trở về, hỏi Phương Nhiên: " Đúng rồi, thời điểm hai đứa nhỏ đến, dượng Nhan Hề chắc không có nhà đi?"
" Không có, chỉ có cô nhỏ," Phương Nhiên nhắc tới cô cùng dượng Nhan Hề liền đau đầu " Làm sao bây giờ, đón bà ngoại Điền về hay đi viện dưỡng lão bà đều không muốn, bà ngoại Điền còn ở đó, Nhan Hề vẫn phải trở về xem, không biết thời điểm nào sẽ gặp phải dượng con bé."
" Chuyện như thế nào?" Chung Vân không biết mọi chuyện " Nhan Hề cùng dượng xảy ra chuyện gì sao?"
Phương Nhiên đang định nói, Dương Phong chỉ lắc chỉ nói: " Là loại súc sinh."
Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Dã truyền xong dịch, che lại chăn cho mẹ, đứng dậy đi phòng giám sát. Rất nhiều bệnh nhân đã tỉnh, người nhà qua lại, mang cơm, đổ bô, điều dưỡng lui tới lấy máu, Nhan Hề thân ảnh nhỏ gầy nằm trên giường nhỏ cùng bà ngoại ngỏ giọng nói chuyện: "" Bọn họ đối với con đặc biệt tốt, ngày hôm qua là Tiểu Dã ca cứu người, Tiểu Dã ca đặc biệt lợi hại, học tập đứng thứ nhất toàn trường, còn có thật nhiều trường nước ngoài mời anh ấy qua học."
Bà ngoại Điền hô hấp vẫn không thoải mái, hữu khí vô lực mà nói câu được câu không, chỉ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Nhan Hề: " Cảm ơn cậu ấy."
" Con biết, bọn họ đối tốt với con, con đều nhớ kỹ."
Hà Tư Dã dựa khung cửa nhìn một lát, không quấy rầy, xoay người đi mua bữa sáng.
Mua mấy loại điểm tâm thanh đạm, nhìn đến có món ăn mặn, ánh mắt liền đảo, trầm giọng nói với người phục vụ: " Món mặn, mỗi món lấy một phần."
Hà Tư Dã xách theo bữa sáng, thời điểm xếp hàng chờ thang máy nhận được điện thoại của Thẩm Phi: " Cậu tại sao lại không đi học a?"
" Ở bệnh viện."
" Bệnh viện? Cậu không phải nhất quyết không đi bệnh viện sao, ngày hôm qua lôi cậu đi cậu đều không đi! Cảm mạo nghiêm trọng? Mẹ nó, chờ một chút, không phải là bà ngoại Nhan Hề làm sao chứ? Không được, tôi cũng muốn đến xem, cô bé đáng thương có khóc hay không a?"
Hà Tư Dã không kiên nhẫn đánh gãy lời: " Cậu muốn nhận em gái? Cho cậu."
Thẩm Phi: "......"
Nhan Hề thấy Hà Tư Dã đến lại câu nệ lên, anh tối hôm qua chỉ vì giúp cô mà bệnh cảm mạo càng nặng thêm, còn cứu bà ngoại cô nữa, giờ lại đi mua bữa sáng, cô có rất nhiều lời muốn nói mà không biết nên nói như thế nào với anh, chỉ biết đứng yên tại chỗ bất an co mình lại.
Bà ngoại mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, Hà Tư Dã lại gần cuối giường nâng lên bàn ăn, nhìn về phía Nhan Hề, nhìn đến cô run run thân mình, không dám nói tiếng nào lùi về sau vài bước.
Hà Tư Dã tức giận không vui, âm thanh trầm thấp khàn khàn sau khi ốm dậy: "Trốn cái gì, tôi cũng không ăn em."
Tác giả có lời:
Tứ gia dù sinh bệnh nhưng cũng không quên tỏa sáng, cảm tạ tứ gia mang đến vui sướng
Edit có lời nhắn nhủ: trong bản cv có giải thích thêm tên của 2 vị mụ mụ nên có thêm tên của Chung vân thành Chung Vân vân, nhưng khi mình dịch trang này thì không có thấy, nên nếu từ những chương sau trở đi có thì mình sẽ tự động thêm vào, các bạn đọc để ý giúp edit nha!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.