“Đi bơi!?”
Trong ký túc xá, Diêu Dao sợ hãi kêu lên:
“ Tại sao Tứ gia tự nhiên lại muốn mang cậu đi bơi lội?!”
Nhan Hề kéo rèm lại thay quần áo:
“Anh ấy có vé vào công viên nước.”
Diêu Dao: “......”
Vé đi công viên nước!
Diêu Dao cứ ngỡ mình nghe nhầm, sao tự nhiên lại có loại chuyện này chứ!
Nhan Hề cất quần áo vào trong tủ, đột nhiên kêu to:
“ Bao tay giữ ấm của tớ đâu rồi!?”
Diêu Dao giật mình tỉnh lại, đúng rồi, suýt thì quên mất, vội vàng lấy bao tay từ trong túi ra đưa cho Nhan Hề, lại lấy ra một vài đồ điện nho nhỏ khác để lên trên giường:
“ Hôm nay trường học đi tổng kiểm tra, lục soát bắt được không ít đồ, may mà tớ quay về thu dọn kịp không thì cũng bị tịch thu mất rồi đó.”
Lúc này Nhan Hề mới biết ngày hôm nay xảy ra việc gì, cô cầm bao tay mình đã dùng được ba năm lên nghĩ thầm, nếu như mà hôm nay nó bị tịch thu đi, cô sẽ đau lòng chết mất, vì thế cô bước lên ôm chặt Diêu Dao vào lòng liên tục cảm ơn.
Diêu Dao bị ôm đến khó thở, ghét bỏ đẩy tay Nhan Hề ra, vớ lấy một viên kẹo socola ở trên bàn, bóc vỏ bỏ vào miệng nhai:
“Là do anh Phi nhắn tin báo trước, bằng không chúng ta đều xong rồi, cậu nên cảm ơn anh ấy chứ không phải tớ.”
Lúc này Nhan Hề mới nhớ ra Thẩm Phi là đội phó của câu lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cuoi-den-ngot-ngao/2236998/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.