Edit: uyên ương mộng 
Beta: Moè 
Bé con trước kia luôn mặc đồng phục rộng thùng thình che kín toàn thân, lúc này đây lại mặc váy liền thân, lộ ra hai cánh tay trắng nõn tinh tế. 
Bàn tay cầm lấy tay anh của cô không vì cô lớn lên mà to ra, so với tay anh còn nhỏ hơn không ít. 
Toàn thân Hà Tư Dã chợt thả lỏng hơn, chờ bé con thúi này khóc xong vậy. 
Nhìn đến cô lại làm anh nhớ đến cái khung ảnh cô để lại. Nhớ tới việc mình đổ oan cho cô, trong lòng hiện lên một chút tự trách. 
Lại nghĩ đến những lần anh cứu cô khi bị khi dễ, lần dượng cô đánh cô, giải quyết tất cả những người đó, rồi còn giúp cô học bổ túc, giúp cô quét tuyết, bắn pháo hoa, thả đèn khổng minh, ở bên cô cùng quỳ trước linh cữu bà ngoại, tức giận lại bùng lên. 
Thẩm Phi cùng Diêu Dao đứng ở đằng xa khẩn trương nhìn hai người bọn họ, kết quả nhìn một lúc, chỉ thấy Nhan Hề cầm cánh tay Hà Tư Dã đứng bất động, hai người đứng đó đã được gần năm phút rồi a. 
Thẩm Phi liếc qua Diêu Dao ra hiệu tiến lại gần, muốn đi giải vây giúp bọn họ. 
“Ha ha ha,” Thẩm Phi cười gượng “Thật có duyên ha! Nhan Hề, lại đây, anh Phi dẫn em đi thăm quan cái hồ này...” 
Diêu Dao che mặt không nỡ nhìn, cái này mà gọi là giải vây sao, đành rút từ trong túi ra khăn giấy lau nước mắt cho Nhan Hề: 
“Nhan Nhan, chúng mình đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cuoi-den-ngot-ngao/2236983/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.