Màn đêm buông xuống biển, đen nhánh, ánh trăng rằm chiếu xuống những tia sáng mỏng manh.
Nhan Hề dùng tay trái của mình, che lại một góc đèn Khổng Minh, đứng sát lại gần Hà Tư Dã giơ lên cho anh nhìn.
Chữ viết Nhan Hề nhỏ nhắn, xinh đẹp, gọn gàng trong một cái ô vuông, từng nét bút sạch sẽ tinh tế: "Hy vọng anh Tiểu Phi sau này mỗi ngày đều vui vẻ."
Phía dưới còn vẽ một khuôn mặt cười nho nhỏ, không quá đẹp.
Hà Tư Dã nhìn thoáng qua bàn tay đang che một góc khác của đèn, lại nhìn dòng chữ bên tay phải vừa đọc: "Thẩm Phi nếu như mỗi ngày đều cười giống như em vẽ, em coi như là nguyền rủa thành công cậu ta."
Nhan Hề hơi rũ bả vai, phùng má: "Em vẽ đâu có xấu đến vậy."
Cô vẽ tranh đúng là không quá đẹp, nhưng cũng không đến mức quá khó coi.
Hà Tư Dã nhìn biểu tình khuôn mặt cô lúc này với hình vẽ khuôn mặt cười trên đèn thực ra lại giống vài phần, bị người chê xấu liền buồn bã.
Anh liếc cô: "Không xấu, chỉ là giống như bị mất tiền."
Nhan Hề: "......" Đâu đến mức đó đâu.
Nhan Hề cố gắng phản kháng lần cuối: "Làm sao lại giống được, trông không đến mức khổ sở như mất tiền chứ?"
Hà Tư Dã nhìn Nhan Hề khẽ giương khóe môi, hạ mắt, giấu đi ý cười, chỉ vào bên Thẩm Phi đang đốt đèn: "Đi lấy bật lửa."
Nhan Hề nghe lời đi lấy bật lửa, Hà Tư Dã liền nhìn thấy hàng chữ vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cuoi-den-ngot-ngao/2236974/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.