Thấy dáng vẻ này của Uyển Dư, Lục Minh Thành lại càng xác định rõ ràng, trong lòng cô có anh.
Ánh mắt sâu lắng của anh dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh nói: "Uyển Dư, tôi thật lòng yêu em, nếu như chúng ta đều thật tâm yêu nhau, vậy, em nên cho tình yêu của chúng ta một cơ hội."
Nói nhiều như vậy, dùng loại ngôn từ cũng khẩn khiết đến như vậy đã là cực hạn của Lục Minh Thành, từ xưa đến nay, cũng không ai dám nghĩ đến chuyện một người lạnh lùng như anh cũng sẽ có ngày cẩn trọng giảng giải cho một người con gái đến mức này.
Cho tình yêu của bọn họ một cơ hội sao? Uyển Dư không lập tức trả lời, trong lòng cô lúc này, đang rất loạn.
Cô thừa nhận, cô không thể siêu thế thoát tục đến mức ấy, không thể mặc kệ ánh mắt để ý của người khác.
Cô sợ người ta chỉ tay vào hai đứa trẻ, nói cả nhà bọn chúng là loạn luân, nói rằng mẹ và cậu ngoại của chúng ở cùng một chỗ.
Cô cũng không đủ tự tin, có quá nhiều người phụ nữ đem lòng yêu say đắm cậu trẻ của cô, cô sợ rằng cậu trẻ không thật sự yêu thích cô đến mức như anh nói, cô sợ sẽ có ngày bản thân bị tổn thương.
Uyển Dư nặng nề khép hờ đôi mắt, sau đó lại chậm rãi mở ra.
Có thể là vì năm năm trước, cô đã từng bị Tần Chí Minh tổn thương, vì vậy trong lòng đã xây nên một thành trì kiên cố, bất giác tự bài xích những suy nghĩ thật tâm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/353022/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.