"Chiến Mẫn Quân, anh khinh thường tôi còn chạm vào tôi làm gì, anh cũng không cao quý được đến đâu!" Tô Trà Trà nở nụ cười, trong lòng cô càng thê thảm, nụ cười càng thêm quyến rũ mỹ miêu, chỉ là, nụ cười của cô không có một tia sinh khí, nỗi buồn bã trong đáy mắt, làm thế nào cũng không cách nào có một chút sinh lực. Nghe lời Tô Trà Trà nói càng khiến Chiến Mẫn Quân cáu kỉnh hơn, anh †a từng thúc từng thúc, giống như muốn làm gãy chiếc eo nhỏ nhắn của Tô Trà Trà. Sao có thể không tức giận chứ? Chiến Mẫn Quân cũng không hiểu được lòng mình, anh ta cũng lười nghĩ nhiều, sau khi anh ta kết hôn với Tô Trà Trà, ngoại trừ buổi uống rượu say hôm đó, sáng sớm ngày thứ hai liền phát hiện An Ninh ở trên giường mình, thì anh ta thực sự không hê chạm qua An Ninh lần nào nữa. Không chỉ mình An Ninh, những năm qua đến cả những người phụ nữ khác, anh ta cũng chưa từng chạm qua. Anh ta nghĩ, anh ta đêm nay bất chấp muốn Tô Trà Trà đến vậy, ngoại trừ phẫn nộ, còn muốn trừng phạt cô, hoặc chỉ có thể là do anh ta đã lâu không có phụ nữ bên cạnh, nên bị kìm nén quá mức. Ừm, chỉ là bị kìm nén quá mức. Tô Trà Trà, ở trong lòng anh ta không là cái đếch gì cả, tất cả cô gái trên đời này đều cao quý hơn cả cô! Đôi mắt Chiến Mẫn Quân đỏ như máu, anh ta cũng không biết chính mình đêm nay rốt cuộc đã hành hạ Tô Trà Trà bao nhiêu lần, anh ta chỉ là muốn hành hạ cô, khiến cô run rẩy trên người anh ta, khiển cô thống khổ. Chỉ là, cô đêm nay cứ một mực cười, cho dù đau đớn đến đâu, cô cũng cười. Đường cong nụ cười châm biếm của cô khiến trong lòng anh ta khó chịu đến cực điểm, vì vậy, anh ta càng hành hạ cô dữ dội hơn, hết lần này đến lần khác, như thể không có kết thúc. Trong đôi mắt sâu sắc bén của Chiến Mẫn Quân có chút mờ mịt, suy nghĩ của anh ta cũng mơ hồ một chút. Tô Trà Trà trước kia không có như thế này.
Bọn họ trước khi kết hôn, cô cả ngày luôn đi theo sau anh ta, đủ kiểu nịnh hót. Đến khi bọn họ kết hôn rồi, cô ở trước mặt anh ta càng ngoan ngoãn làm một cô vợ bé nhỏ. Cho dù anh ta có vẽ muộn bao lâu thì cô đều bật đèn chờ anh ta ở phòng khách, nhiều lần anh ta cố ý về rất muộn, cô lại cuộn mình trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, giống như bé mèo nhỏ đang đợi chủ nhân trở về, anh có về muộn thế nào vào buổi tối, cô cũng sẽ đợi anh trong phòng khách có đèn, có nhiều khi anh cố tình về rất muộn, cô cuộn mình trên ghế sô pha rồi ngủ thiếp đi, giống như con mèo nhỏ đã chờ chủ nhân trở về, khiến trái tim cứng rắn của anh ta... có chút tan chảy. Anh ta biết, người phụ nữ mà mình yêu sâu đậm chính là An Ninh, sau khi biết An Ninh chính là cô gái đã cứu mình thoát ra khỏi đám cháy, anh ta đã tự nhủ, cả đời này chỉ đối tốt với An Ninh. Nhưng có thể bởi vì, ở cái thành phố ngày càng náo nhiệt này, vẫn luôn có một ngọn đèn sáng chờ anh ta trở vẽ nhà, cảm giác đó quá ấm áp, dẫu biết rằng người mình nên yêu chính là An Ninh, nhưng khoảng thời gian sau khi kết hôn cùng Tô Trà Trà, cho dù muộn đến thế nào, anh ta hầu như đều về nhà. Chỉ là sau này, có lần anh ta say rượu, ngày thứ hai liền phát hiện An Ninh đang ở trên giường mình, An Ninh mang thai, Tô Trà Trà lại tàn nhẫn giết chết đứa con của An Ninh, khiến tất cả mọi thứ, đều thay đổi. Nhắc đến cũng thực sự kỳ lạ, An Ninh chính là người phụ nữ mà anh ta xác định với bản thân, nhưng đối với đứa con trong bụng An Ninh, anh ta lại không hê có một chút mong đợi nào. Nhưng dù có không mong đợi đứa trẻ đó đến mấy, thì đó cũng là cốt nhục của anh ta, Tô Trà Trà nhẫn tâm giết hại cốt nhục của mình, anh ta không thể dung túng! Đặc biệt, rõ ràng Tô Trà Trà đã phạm tội đáng chết, nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, đến chết cũng không hối cãi, khiến anh ta càng thêm phẫn nộ, cho nên anh ta mới tự tay đẩy Tô Trà Trà vào trong tù, để cô chuộc tội... Suy nghĩ của Chiến Mẫn Quân từ từ quay lại, việc anh ta tống Tô Trà Trà vào tù, anh ta không hề hối hận. Phạm sai lầm thì phải trả giá, Tô Trà Trà, xứng đáng bị như vậy! Động tác trên người Chiến Mẫn Quân càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng dữ dội, cho tới khi anh ta hành hạ Tô tà Trà đến hôn mê, anh ta vẫn không hề buông tha cho cô. Anh ta trước nay vẫn luôn kiên định lãnh đạm, cảm xúc hiếm khi dao động, nhưng Tô Trà Trà lại khiến anh ta cáu kỉnh như vậy, cô đáng bị anh ta hành hại Sáng hôm sau lúc Tô Trà Trà tỉnh dậy, Chiến Mẫn Quân vẫn đang ngủ bên cạnh cô.
Nghĩ đến đêm qua, cô vậy mà lại phát sinh quan hệ với người đàn ông mà cô hận nhất, cô hận không thể bóp chết chính mình. Kinh tởm, thực sự quá kinh tởm! Đúng, làm sao không ghê tởm được! Lúc đầu bọn họ đã kết hôn rồi, anh ta vẫn còn muốn có thêm người nữa, còn cùng An Ninh lên giường, khiến An Ninh mang thai đứa con của anh ta. Anh ta đối với cô, trước nay chưa từng hết lòng hết sức với cô như vậy, anh ta cùng An Ninh đã từng cùng nhau làm những việc của thân mật hơn cả vợ chồng, ghê tởm, đúng là ghê tởm! Vô số lần anh ta về nhà, trên người đều dính đầy mùi nước hoa của An Ninh. Ai biết được đêm qua, lúc anh ta chưa đến Liêu Niên, có phải vẫn đang ở trên người An Ninh không? Nghĩ như thế khiến trong lòng Tô Trà Trà càng thêm kinh tởm, cô lao xuống giường chạy đến thùng rác, nôn thốc nôn tháo. Tối hôm qua cô không ăn gì, gân đây khẩu vị của bản thân cũng đặc biệt tồi tệ, cô căn bản không thể nôn ra được gì, chỉ có thể không ngừng nôn khan. Chiến Mẫn Quân trước giờ vẫn luôn ít ngủ, tiếng động của Tô Trà Trà đã đánh thức anh ta tỉnh dậy, anh ta lần theo tiếng động, không khỏi nhìn quanh góc tường, phát hiện Tô Trà Trà đang ôm thùng rác, nôn đến quay cuồng trời đất. Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Mẫn Quân đen thành đáy nồi, cùng anh ta làm chuyện này, cô lại nôn! Người phụ nữ này đang ghê tởm anh ta sao? Sao cô lại dám! Chiến Mẫn Quân nắm chặt tay rắc rắc thành tiếng, anh ta thật sự rất muốn giết người! Giết chết người phụ nữ không biết tốt xấu Tô Trà Trà Giọng nói của Chiến Mẫn Quân cáu kỉnh đến cực điểm: "Tô Trà Trà!" Tô Trà Trà phớt lờ Chiến Mẫn Quân, cô bây giờ nôn đến mức nói cũng không được, thì sao có thể để ý đến anh ta. Chiến Mẫn Quân nhìn thấy Tô Trà Trà không ngừng nôn mửa, anh ta tức giận đến mức phát điên, không thể chịu đựng được nữa, anh ta xuống giường, kéo Tô Trà Trà đến trước mặt mình, giọng nói tàn nhẫn giống như muốn bóp nát linh hồn con người. "Được lắm, Tô Trà Trà, cô rất được! Cô vậy mà lại dám chán ghét ghê tởm tôi! Cô đúng là có năng lực nhẫn nại mà!" Tô Trà Trà muốn nói, Chiến Mẫn Quân, anh vốn dĩ rất kinh tởm, nhưng bụng của cô lại quá khó chịu, khiến lời cô muốn nói còn chưa nói ra, lại bắt đầu nôn mửa. Sắc mặt Chiến Mẫn Quân càng ngày càng đen, hừm, anh ta đụng vào cô cô đã nôn đến mức này rồi, người phụ nữ này, đúng là muốn làm tức chết anh ta rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]