Chương trước
Chương sau
Uyển Dư nghĩ ngợi, có lẽ là do cô mấy hôm trước đã nhắc đến việc chia tay với Hàn Tịnh, làm tổn thương đến trái tim non nớt của anh ta.
Uyển Dư thật sự không quen với việc Hàn Tịnh cả ngày cứ tránh mặt cô như tránh tà, dù sao thì bọn họ cũng từng là anh em tốt của nhau, hơn nữa anh ta còn là cha của hai đứa nhỏ, nếu như sau này anh cứ tránh mặt cô như vậy thì khó xử biết bao! Uyển Dư cầm lấy điện thoại, muốn nhắn cho Hàn Tịnh một tin nhắn, để khiến cho hai người có thế quay lại mối quan hệ vô tư vô lo như thời còn nhỏ, nhưng tin nhắn cô còn chưa kịp gửi thì đã nhận được tin nhắn Hàn Tịnh gửi tới.
"Lão đại, nếu như anh phạm phải sai lâm, em có thể tha thứ cho anh được không?"
Làm sai? Uyển Dư sửng sốt, chẳng lẽ là Hàn mập giết người phóng hỏa rôi? Lúc còn đi học, Hàn Tịnh cũng từng thút thít nước mũi hỏi cô, lão đại, nếu như tớ phạm phải sai lãm, cậu có thể tha thứ cho tớ được không? Hàn Tịnh hỏi tận mấy lần, vì sao lại hỏi cô? Ồ, có một lần Hàn Tịnh vô tình làm gãy chiếc kẹp tóc yêu thích của cô.
Một lần khác, là do Hàn Tịnh lại tham ăn đi ăn trộm sữa chua của cô.
Lúc còn nhỏ cảm thấy mấy tội của Hàn Tịnh chính là không thể tha thứ, bây giờ nghĩ lại, đúng là chuyện cỏn con mài Nếu như Hàn Tịnh lại ăn trộm đồ ăn yêu thích của cô hay là làm hư phụ kiện yêu thích của cô, cô nhất định sẽ không bạo lực khiến anh khóc như hồi nhỏ đâu.
Nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ ở trường, Uyển Dư không khỏi cười nhẹ.
Cô cảm thấy có chút vui mừng vì quan hệ giữa cô và Hàn Tịnh dường như không còn ngại ngùng nữa, bọn họ giống như quay trở lại hồi nhỏ, cô mang chiếc váy công chúa còn anh mang chiếc quần tây rộng rãi không hợp với thân hình, anh cứ luôn đi sau cô, cứ liên tục lên tiếng lấy lòng cô, lão đại, cậu chờ tớ với.
Uyển Dư kiêu ngạo khịt mũi trả lời Hàn Tịnh: "Việc có nên tha thứ cho anh hay không, em phải suy nghĩ một chút!"
Nghĩ đến khuôn mặt phúng phính đây nước mắt của Hàn Tịnh khi còn bé, Uyển Dư đột nhiên có chút không chịu nổi, nhanh chóng nói tiếp câu: "Quên đi, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, em đều tha thứ cho anh!"
Thực ra, Uyển Dư muốn nói rằng cho dù Hàn Tịnh có thực sự giết người phóng hỏa thì anh cũng là Hàn mập đã từng cùng cô trải qua những năm tháng tươi đẹp! "Lão đại, cảm ơn em"
Uyển Dư chờ rất lâu, chỉ đợi câu trả lời của Hàn Tịnh, Uyển Dư cong môi, cảm ơn khỉ gì, một người tốt bụng như Hàn Tịnh, cô thực sự không tin anh có thể làm ra loại chuyện gì xấu xa! Buổi xem mắt tối nay quá hao tổn tinh thần rồi, Uyển Dư mệt mỏi đến mức tắm rửa xong liền lăn vào ngủ.
Cô chỉ hy vọng, người đàn ông xem mắt với cô ngày mai, có thể có sức hấp dẫn hơn một chút, cũng đừng có quá kỳ quặc.

Uyển Dư nằm mơ thấy một giấc mơ đặc biệt hấp dẫn, cô mơ thấy, cô đang ngồi trên xe của Lục Minh Thành, cô vốn dĩ đang ngồi phía sau xe, còn Lục Minh Thành đang lái xe.
Sau đó, không biết chuyện gì đang xảy ra, Lục Minh Thành lại ngồi bên cạnh cô.
Bàn tay to lớn nóng bỏng của Lục Minh Thành từng chút một luồn vào quần áo của cô, sờ xong bên trên lại sờ xuống phía dưới.
Đột nhiên, anh lật ngược người cô lại, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
Anh nói, Uyển Dư, chúng ta trong xe làm chuyện đó đi! Làm chuyện đó? Uyển Dư đột nhiên bừng tỉnh sau giấc mơ, cô lau mồ hôi lạnh trên trán, cô thật sự có vấn đề về não rồi, ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy cậu trẻ cùng cô làm chuyện đó.
Ôm lấy chăn bông trong tay, Uyển Dư chợt cảm thấy có chút đau buồn không nói nên lời.
Thực ra tối nay, cô cũng nghĩ Lục Minh Thành sẽ ở trong xe làm chuyện đó với cô.
Nhưng sau này đã chứng mình được, là do cô nghĩ quá nhiều.
Lục Minh Thành không những không làm gì với cô mà còn vô cùng nghiêm túc dặn dò cô, kêu cô tiếp tục đi xem mắt.
Hơn nữa, tối hôm qua anh còn nói không ôm cô thì ngủ không được, vậy mà tối nay lại không cần ôm cô đi ngủ rồi.
Đàn ông thật biết thay đổi, sự thay đổi của đàn ông khiến Uyển Dư có chút mơ hồ.
Uyển Dư ngữa người, duỗi thẳng chân tay nằm trên giường, cô ở đây khó chịu cái quái gì chứ, rõ ràng là do cô một mực từ chối cậu trẻ mài Phụ nữ, đúng là đạo đức giải Đến cả bản thân cô còn không chịu nổi chính mình! Uyển Dư lật người vùi đầu vào chăn bồng, cô vừa muốn tiếp tục ngủ thì điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Người gọi đến cho cô chính là một người em gái hát cùng Tô Trà Trà ở quán ba Liêu Niên - Phó Tri Tri, trong giọng nói của Phó Tri Tri lộ rõ vẻ lo lắng: "A Uyển, không xong rồi, Trà Trà xảy ra chuyện rồi!"
Nghe thấy lời nói của Phó Tri Tri, Uyển Dư một chút ý muốn đi ngủ cũng không còn, cô mặc xong quần áo liền nóng lòng vội vã đi đến quán bar Tô Trà Trà đang hát.

Nghĩ đến việc Tô Trà Trà đã từng trải qua mấy năm đầy thống thổ, ánh mắt Uyển Dư nhịn không được có chút mất mát.
Mấy năm này, Tô Trà Trà thực sự sống không hề dễ dàng.
Tô Trà Trà từng là cô gái kiêu ngạo, nhưng vì yêu phải một người đàn ông vô tâm khiến cô hoàn toàn rơi phải vào địa ngục trần gian.
Tô Trà Trà có một giọng hát trời phú, khả năng chơi piano của cô còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
Tô Trà Trà, đại tiểu thư tài nghệ tuyệt đỉnh, kiêu ngạo vô song của Tô gia, cho dù là ca hát hay đàn piano, đều luôn rực rỡ phát sáng, được vạn người đánh giá cao.
Nhưng vào sáu năm trước, Tô Trà Trà đã vào tù.
Lúc Tô Trà Trà ở trong tù, cô đã bị đứt ngón út, cơ tay bị thương nặng khiến cô không thể nào nghĩ về cây đàn piano yêu thích nhất của mình.
Lúc trong tù, thứ cô mất đi không chỉ là mạng sống đứa con của mình, mà cô còn mất đi cuộc sống rực rỡ vốn có của cô.
Ngồi tù, đối với một người phụ nữ kiêu ngạo mà nói, thực sự là một vết nhơ không thể gột rửa cả đời, Tô Trà Trà đã từng ước mơ trở thành một ca sĩ như Trương Học Bạn, nhưng mà ở trong làng giải trí này, làm gì còn chỗ cho người phụ nữ đã từng ở tù chứ! Tô Trà Trà không thể trở thành một ca sĩ sáng giá, chỉ có thể đến quán bar hát.
Uyển Dư lau đi giọt nước trên khóe mắt, Chiến Mẫn Quân, tội lỗi mà anh gây ra cho Tô Trà Trà, cả đời khó xóa.
Chúng tôi đấu không qua nổi anh, nhưng tôi nguyền rủa anh sẽ có một ngày, anh sẽ hối hận, hối hận về lúc đầu! Lúc Uyển Dư đến Liêu Niên, cô không hề nhìn thấy bóng dáng của Phó Tri Tri, cô cũng không còn tâm trạng đi tìm Phó Trí Tri, bây giờ cô chủ muốn nhanh chóng đem Tô Trà Trà rời khỏi nơi đây.
Vừa bước vào sảnh, cô đã nhìn thấy Tô Trà Trà, Tô Trà Trà đang bị một nhóm đàn ông ép thực hiện màn thoát y, Uyển Dư biết tên cầm đầu, hắn ta chính là em trai của An Ninh - An Khang.
Áo khoác trên người Tô Trà Trà sớm đã bị xé nát, trên gương mặt cô bình thản nở nụ cười chế giễu, nhưng dù cô có cười thế nào, cũng không thể che giấu nổi sự tái nhợt trong đôi mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.