Uông Thiếp yếu ớt đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, nhân tiện đẩy Diệp Hiểu Khê ra, con mắt nào của cô ta nhìn ra anh đơn phương cô ta vậy chứ? Có lẽ tự cảm thấy trực tiếp đẩy Diệp Hiểu Khê ra như thế cũng quá thô lỗ, dù sao Uông Thiếp vẫn luôn cho rằng bản thân mình là một quý ông, nếu không thì anh ta cũng không cần cả ngày đeo kính vàng giả bộ hòa nhã đâu.
Anh ta suy nghĩ một chút, liên nhẹ nhàng đẩy ra Diệp Hiểu Khê đang dán trên người mình ra.
"Diệp tiểu thư, cô không thể như thế này..."
Theo như Diệp Hiểu Khê nhìn thì Uông Thiếp đang hoàn toàn giả vờ thờ ơ, không chào đón, trong lòng cô ta mỉm cười tự tin, đôi mắt long lanh rực rỡ.
Cô ta duỗi tay trực tiếp bám vào cổ Uông Thiếp "Uông Thiếp, anh không phải là đang ngại ngùng chứ?"
Ngại ngùng? Uông Thiếp lặng lẽ đảo mắt, anh ta là đang sợ hãi có được không? Anh ta chính là sợ bị nhiễm thứ gì đó bẩn thỉu! Cuộc sống riêng tư Diệp Hiểu Khê hỗn loạn như thế, cùng làm chuyện đó với những người đàn ông khẩu vị nặng nề, ai mà biết được trên người cô ta có mắc bệnh nào không! Nghĩ đến đây, Uông Thiếp nhất thời cảm thấy có chút thương cảm cho Lục Minh Thành, năm năm trước lão đại còn cùng Diệp Hiểu Khê ấy ấy qua, lão đại bây giờ chắc vẫn còn khỏe mạnh chứ? Hôm nào đó phải nói lão đại đi kiểm tra sức khỏe toàn thân thôi.
Uông Thiếp không chút lưu tình đẩy Diệp Hiểu Khê ra, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/353001/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.