Chương trước
Chương sau
Anh chỉ có thể nhìn những con dao lấp lánh và xuyên qua chính xác ở nơi nào đó của anh ta, anh ta đau đớn hét lên.
"Aaaaaalll"
"Tôi sẽ không tha cho các ngươi! Tôi sẽ không buông tha cho các ngươi!"
"Uyển Dư, con đàn bà bẩn thỉu, cho dù tôi có chết cũng cô cũng không thể rửa sạch được chuyện đã bị tôi chơi nát...
sự thật bị tôi chơi nát!"
"Đàn bà thối, rẻ..."
Lời nói phía sau của Tần Chí Minh còn chưa nói ra thì đã bị Lục Minh Thành điên cuồng đá vào mặt anh ta, anh ta vốn dĩ đã đau muốn ngất rồi, lại bị Lục Minh Thành đá thêm một cú này, anh ta liên ngất đi hoàn toàn.
Cậu trẻ không sao.
Uyển Dư sững sờ nhìn Lục Minh Thành đang đứng trước mặt mình.
Âu phục trên người anh có vết xước rõ ràng, trên mu bàn tay cũng có vết thương, hiển nhiên anh không có đi đường vòng mà từ vách đá đi xuống, nếu không sao cũng không nhanh như vậy mà tìm ra nơi này.
Uyển Dư hai mắt chua xót, cậu trẻ xem ra không chỉ muốn chơi đùa với cô, anh thực sự rất thật tâm với cô.
"Cậu trẻ..."
Vừa rồi cô bị Tần Chí Minh hành hạ rất thảm, toàn thân đều bị thương nhưng cô không khóc, ngay lúc nhìn thấy người đàn ông lãm lem bùn đất trước mặt nhưng vẫn không tổn hại được khí chất cao quý, Uyển Dư không kìm mà nước mắt chảy dài.
.
Cô không thích khóc, cô thực sự không thích khóc.
Lúc gặp phải nguy hiểm, khóc không giải quyết được vấn đề gì, khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, cô ghét kiểu phụ nữ cứ động một chút liên khóc lóc.
Hơn nữa, khóc sẽ xuất hiện nước mắt của chính mình, thật sự rất rẻ mạt, ngay cả chính lòng mình cũng rẻ mạt.
Nhưng ở trước mặt Lục Minh Thành, Uyển Dư không thể kiềm chế được nước mắt của mình, giống như đối mặt với anh, cô luôn có thể dễ dàng cởi bỏ hết mọi phòng bị.

Lục Minh Thành bước tới, anh dùng hai tay ôm Uyển Dư vào long mình.
Giọng anh trầm trâm, khàn khàn, còn đẹp hơn cả bản nhạc cello đẹp nhất.
"Uyển Dư, đừng khóc."
Anh không thích, nhìn thấy cô chảy nước mắt Vì tim anh sẽ đau lắm.
"Cậu trẻ, tôi biết anh sẽ tới, tôi biết anh nhất định Sẽ tới..."
Uyển Dư ấn chặt cái đầu nhỏ của mình vào lông ngực Lục Minh Thành, tai cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập của trái tim anh, trong lòng cô cũng bình yên chưa từng có.
Như vậy thật là tốt, anh giống như một cái cây lớn, có thể che chắn tất cả mưa gió cho cô.
Sau khi rời khỏi đây, bọn họ có thể phải trở lại bộ dáng ban đầu, nước sông không phạm nước giếng, nhưng ở nơi này, cách xa thế giới hỗn loạn kia, cô chỉ muốn rúc vào trong vòng tay anh, liều [ĩnh ôm chặt lấy anh.
Vậy cứ xem như là một giấc mơ đẹp đi.
"Uyển Dư, đừng khóc, đừng khóc nữa..."
Lục Minh Thành thực sự không biết làm thế nào để an ủi phụ nữ, anh không biết nên nói cái gì mới có thể khiến Uyển Dư ngừng khóc lại, vì vậy chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu nói để cô ngừng khóc.
Nghe thấy lời nói của Lục Minh Thành, Uyển Dư càng khóc dữ dội hơn, cô giống như một đứa trẻ lạc đường, không dễ dàng gì mới có thể tìm được đường về nhà, sau đó liền buông lỏng khóc lớn một trận.
Nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt Uyển Dư, khiến trái tim Lục Minh Thành quặn thắt lại, anh không muốn cô khóc thì cô càng khóc dữ dội hơn, anh chỉ có thể cúi mặt xuống, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt của cô.
Sự dịu dàng này, giống như, đang ở trong mơ vậy.
Ai lại dám tin, một Lục Cửu lừng danh nổi tiếng vô tình tàn nhẫn, quyết đoán ở thương trường này lại nâng niu một người phụ nữ trong tay như báu vật chứ.
Có một câu Lục Minh Thành không nói ra, nhưng trong lòng anh đã tự hứa, Uyển Dư, sau này tôi sẽ không để em phải khóc nữa.
Lúc đó, Lục Minh Thành thực sự không nỡ khiến Uyển Dư khóc, nhưng số phận thật biết trêu đùa với người, cả đời này, người làm Uyển Dư khóc nhiều nhất lại chính là anh.
Chỉ là những lần đó, đều là khóa khứ rồi.

Uyển Dư nghĩ đến câu nói của Tần Chí Minh rằng cô đã bị anh ta chơi đến nát rồi, liên không nhịn được nói với Lục Minh Thành: "
Cậu trẻ, Tần Chí Minh hẳn ta, hắn ta không có thành công."
Cô biết, giữa cô và Lục Minh Thành không thể nào ở bên nhau, những lời này cô không nhất thiết phải nói cho anh, nhưng cô lại không đành lòng để Lục Minh Thành hiểu lầm mình.
Cô sợ anh sẽ cảm thấy cô bẩn thỉu.
Lục Minh Thành không lên tiếng, anh chỉ dời khỏi khóe mắt của Uyển Dư, rồi hôn thật sâu vào môi cô.
Anh đương nhiên sẽ không tin vào những lời nói vô nghĩa của Tần Chí Minh rồi, nếu như Tần Chí Minh thực sự dễ dàng thành công như vậy, thì trên người cô sao lại có nhiều vết bầm tím chứ, những vết bầm này chính là do chịu những trận đấm đá để lại.
Hơn nữa, cho dù cô thật sự có xảy ra quan hệ với Tần Chí Minh, anh cũng sẽ không chán ghét cô, là anh đã đẩy cô vào nguy hiểm, anh thà để cô chủ động thuyết phục Tần Chí Minh hơn là để cô chịu nhiều vết thương như vậy.
Môi của Lục Minh Thành vẫn ở trên môi Uyển Dư, anh nhẹ nhàng đảo qua lại, thì thâm lặp đi lặp lại: "Uyển Dư, xin lỗi, tôi đến trễ rồi, thực xin lỗi..."
Uyển Dư biết nụ hôn này là sai lầm, cô không nên tiếp nhận nụ hôn của Lục Minh Thành, nhưng vào lúc này, cô lại không thể kiểm soát trái tim mình nữa.
Phóng túng lần này nữa thôi, chỉ phóng túng lần này nữa thôi, sau lần này hai người sẽ trở vê như cũ, nước sông không phạm nước giếng.
Uyển Dư cũng từng nghĩ đến việc vứt bỏ mọi thứ để ở bên Lục Minh Thành, nhưng nếu hai người họ ở cùng nhau, vậy hai đứa nhỏ nên gọi anh là bố hay là ông chú đây? Loại quan hệ này quá lộn xộn, cô có thể mặc kệ ánh nhìn thiên hạ, nhưng cô lại không thể khiến cho hai đứa nhỏ bị người đời chỉ trỏ.
Nụ hôn của Lục Minh Thành càng ngày càng nóng, gần như đốt cháy cơ thể Uyển Dư, Uyển Dư cũng động lòng đáp lại nụ hôn của anh, cô đã quên mất hôm nay là ngày nào, bây giờ chỉ muốn khoảnh khắc này có thế kéo dài thật lâu.
Lục Minh Thành đột nhiên rời khỏi môi Uyển Dư, cô cứ nghĩ anh sẽ không hôn cô nữa, ai mà ngờ anh lại đi ngậm lấy dái tai cô.
Một người kiêu hãnh như anh vậy mà trong giọng nói lại mang theo chút yếu đuối.
Anh nói: "Uyển Dư, tôi thực sự rất sợ, sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa."
Lớp phòng ngự cuối cùng trong lòng Uyển Dư cuối cùng cũng sụp đổ, lông ngực cô khẽ run lên, cô nghĩ, cho dù kiếp này hai người họ đã định không thể ở bên nhau, nhưng ngay giờ phút này cô cũng muốn đem thân thể của mình giao cho người đàn ông trước mặt, cùng anh mây mưa như tranh vẽ.
Cô chủ động choàng lên cổ Lục Minh Thành, hôn thật sâu vào môi anh, đây chính là một lời mời thầm lặng.
Lục Minh Thành chưa bao giờ nghĩ tới Uyển Dư lại chủ động đối với anh như vậy, cho dù cô đang rối bời cũng được, hay đột nhiên cảm động cũng tốt, cô đã chủ động như vậy rồi, nếu như anh lại không làm gì nữa, vậy anh vẫn còn là đàn ông sao? Nụ hôn của Lục Minh Thành nóng đến mức gần như muốn nuốt chứng toàn bộ cơ thể của Uyển Dư vào, anh gầm lên một tiếng rồi càng ra sức hôn sâu Uyển Dư, nụ hôn này giống muốn đem cả cơ thể Uyển Dư hòa nhập cùng với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.