Cô là bác sĩ, đúng thực là nên giúp anh thay thuốc nhưng tối nay cô lại không muốn giúp anh. Cô đứng trước mặt anh đúng là rất yếu ớt, nhưng cô cũng có lòng tự tôn của chính mình, anh lúc trong video điện thoại đã bảo cô cút đi rồi, cô mới không thèm giúp anh thay thuốc! Trên đời này bác sĩ nhiều như vậy, chuyện thay thuốc giúp anh không nhất định phải là cô làm. Mặc dù cô cũng thực sự lo lắng cho vết thương sau lưng của anh. "Cậu trẻ, hay là anh tìm người khác giúp anh thay thuốc đi, anh đã bảo tôi cút rồi, tôi mới không thèm thay giúp anh" Uyển Dư biết sau khi cô nói lời này nhất định sẽ khiến Lục Minh Thành khó chịu, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, việc đem hết chuyện không vừa lòng nói ra thật sự rất thoải mái nha! Nhớ đến giọng nói ỏng ẻo của người phụ nữ trong video gọi điện, Uyển Dư tuân theo nguyên tắc của lương y mà khuyên nhủ thêm vài lời: "Đúng rồi cậu trẻ, vết thương sau lưng của anh rất nghiêm trọng, trước khi bình phục hẳn anh vẫn nên đừng vận động gì quá mạnh." Tìm phụ nữ hay gì đó, anh ban đầu có thể rất thoải mái, nhưng một khi vết thương bị hở ra thì đau chết anh. "Thật xin lỗi cậu trẻ, tối nay đã làm phiên đến chuyện tốt của anh rôi, người phụ nữ của anh bây giờ...cô ấy vẫn đang chờ anh, hay là anh nhanh chóng về nhà đi." Lông mày Lục Minh Thành càng ngày càng nhíu chặt, phụ nữ? Vận động mạnh? Cô hình như đối với anh hiểu lâm có chút hơi lớn rồi. "Uyển Dư, tối hôm nay tôi không có bảo cô cút." Lục Minh Thành không quen với việc giải thích cho người khác, nhưng ở trước mặt Uyển Dư anh lại lân này hết lân khác mà ngoại lệ. "Ô." Uyển Dư nhẹ nhàng trả ời "Vậy chắc có lẽ tôi hiểu lầm rồi." "Uyển Dư, bên cạnh tôi không có người phụ nữ nào cả." Không đợi Uyển Dư định thân lại, Lục Minh Thành lại nói thêm một câu: "Tôi có vợ rồi nên tôi sẽ không cùng người phụ nữ khác vận động mạnh." "Hả?" Uyển Dư ngẩn người, cậu trẻ vừa rôi nói cái gì vậy? Anh nói, bên cạnh anh không có người phụ nữ nào? Anh sẽ không cùng người phụ nữ khác vận động mạnh?! Chuyện này làm sao có thể chứt Với lại, anh sớm đã ly hôn hôn rồi, anh còn người vợ nào nữa Nhưng mà chuyện này đều là việc riêng tư của cậu trẻ, mặc kệ anh nói gì thì cũng không hê liên quan đến cô. Sau khi cân nhắc, Uyển Dư nhẹ giọng lên tiếng: ""Cậu trẻ, sau này anh đừng có động một chút là gọi vợ nữa, chúng ta sớm đã ly hôn rồi, nghe như vậy không thoải mái đâu, ừm tôi không hy vọng người khác hiểu lầm chúng ta." Lục Minh Thành không lên tiếng lập tức, anh nhìn Uyển Dư thật sâu, con ngươi đen gần như xuyên thấu tâm hồn Uyển Dư. Uyển Dư sợ mình không kiềm chế được mà chìm vào ánh mắt đó, cô vội vàng quay mặt , quay người lại: "Cậu trẻ, anh về sớm chút đi, tôi...tôi đi dọn dẹp rồi phải đi ngủ đây." "Uyển Dư, vết thương của tôi hở rôi, không thể lái xe về được." Lục Minh Thành trước giờ đều rất lạnh lùng, cho dù đổ máu cũng không đổ lệ, nhưng nghĩ đến quyển bí kíp theo đuổi vợ của Uông Thiếp có nhắc đến, trước mặt người phụ nữ nên tỏ ra đáng yêu và yếu đuối, Lục Minh Thành đành phải cứng rắn giả vở lộ ra bộ dạng vết thương rất đau. Bắt anh đi giả vờ yếu đuối thì anh sớm đã ghét bỏ bản thân mình rồi. Còn giả bộ đáng yêu? Anh không làm được! "Vết thương hở rồi?! Tôi xem giúp anh " Uyển Dư nghe nói vết thương của Lục Minh Thành bị hở, cô không còn quan tâm đến việc duy trì khoảng cách với anh nữa liên nhanh chóng đi lấy hộp thuốc chạy qua để xử lý vết thương của anh. Vết thương sau lưng của Lục Minh Thành rất sâu, nếu không được xử lý đúng cách, một khi nhiễm trùng sẽ rất phiền phức. Nhìn thấy kế sách của mình đã thành công, khóe môi Lục Minh Thành bất giác cong lên thành một đường vòng cung tự mãn. Anh cởi áo khoác ra, Uyển Dư nhìn thấy sau lưng áo sơ mi trắng của anh đã bị nhuộm đỏ như máu. Vết thương của anh thực sự đã bị hở ra rồi, hơn nữa vết thương còn nặng thêm do lúc nãy cùng Chiến Mẫn Quân đánh nhau. Anh dù sao cũng là vì giúp cô, cô không thể nhìn thấy mà bỏ qua được. Uyển Dư nhíu mày, cô muốn giúp Lục Minh Thành cởi áo sơ mi của anh, nhưng cô lại sợ làm anh đâu, không tự chủ mà có chút rối bời tay chân. Uyển Dư giúp anh cởi áo, còn Lục Minh Thành giống như đang hưởng thụ điều đó, anh biết cô rất dễ mềm lòng nên mới lợi dụng cái sự mềm lòng đó của cô, nhất định có thể nhận được nhiều lợi ích. Không dễ gì mới giúp Lục Minh Thành cởi xong áo, lớp băng gạc sớm đã nhuộm sẫm máu, cắt lớp gạc nhìn thấy vết thương kinh hoàng trên lưng anh khiến hốc mắt Uyển Dư chua sót, nước mắt xém chút nữa đã chảy xuống. Cô hoảng sợ quay mặt đi, cố hít một hơi thật mạnh mới không khiến bản thân rơi lệ. Mấy năm nay Uyển Dư học y cứu người, dù có vết thương nặng đến thế nào cô cũng đã từng xử lý qua, nhưng lúc ở gần người mình có cảm tình, xử lý vết thương sau lưng của Lục Minh Thành khiến đầu ngón tay cô không khỏi run lên, cô sợ mình sẽ làm anh đau. Uyển Dư chỉ lo lắng vết thương trên lưng của Lục Minh Thành mà không hề để ý đến người đàn ông cao quý và kiêu ngạo này, ánh mắt của anh sáng như đứa nhỏ ăn được kẹo. Lục Minh Thành sống trên đời đã được hai mươi bảy năm, chưa từng theo đuổi phụ nữ, anh cũng không biết cách nào để theo đuổi phụ nữ, anh chỉ biết nếu Uyển Dư gần anh một phần anh sẽ thích thú đến mười phần. Không dễ dàng gì mới thay thuốc xong cho Lục Minh Thành, trên trán Uyển Dư sớm đã chảy mồ hôi rồi, cô dùng bàn tay lau mồ hôi nói: " Cậu trẻ, anh như thế này rồi thì đừng lái xe nữa, hay là anh gọi điện cho tài xế qua đón đi?" "Tối nay tôi không về" Lục Minh Thành trực tiếp không khách khí nói Anh không về?! Mặc dù không gian trong căn hộ nhỏ của cô đủ rộng, tối nay Tô Trà Trà cũng không về, vậy anh tạm thời có thể ở trong phòng của Tô Trà Trà , nhưng cô thật sự không quen mình lại ở chung một nhà với anh. Nhìn lướt tấm băng gạc vừa buộc sau lưng anh, Uyển Dư vẫn không đành lòng đuổi anh ra ngoài. Dù sao cũng chỉ ở một đêm, bọn họ cũng không ở chung phòng, cứ như vậy mà trôi qua thôi. "Vậy cũng được." Uyển Dư thỏa hiệp: "Đêm nay Trà Trà cũng không về, anh có thể ngủ ở phòng Trà Trà." Uyển Dư chỉ vào phòng ngủ của Tô Trà Trà, ra hiệu bây giờ Lục Minh Thành có thế đi qua đó. Dù sao thì ở đây cô cũng có rất nhiều ga giường dự phòng, nếu Tô Trà Trà ghét chiếc giường mà Lục Minh Thành từng nằm thì cô cũng có thể thay ga giường mới cho Tô Trà Trà. "Ừ" Lục Minh Thành liền đứng dậy đi về phía phòng của Tô Trà Trà. Cuối cùng cũng khiến đại thân Lục Minh Thành đi rôi, Uyển Dư mới thở phào nhẹ nhõm. Đêm nay nháo nhào lâu như vậy, Uyển Dư thật sự không còn sức nhấc chân rồi, nhưng nếu không tắm rửa cô càng ngủ không được. Sau khi trải qua trận chiến chất vấn tâm lý, Uyển Dư vẫn quyết định đi tắm nước nóng trước. Tắm xong cô mới nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, cô quên mang theo váy ngủ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]