“Ai ya!” Nghe thấy tiếng than khóc của Quý Ngôn, Uyển Dự mới khôi phục lại tinh thần sau những suy nghĩ
hỗn loạn, Quý Ngôn gào lên, “Lục Cửu, anh thật bạo lực! Được, được rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ không nói gì nữa, anh không phải là biến thái tôi mới là biến thái!”.
Lục Minh Thành không thèm để ý đến tiếng kêu ma quái của Quý Ngôn, anh rất trịnh trọng đặt chiếc hộp nhung vào tay Uyển Dư: "Cầm lấy đi, cô đã đưa tôi sính lễ, chúng ta lúc kết hôn tôi vẫn chưa đưa cho cô sính lễ nào, đây chính là
sính lễ tôi đưa cho cô."
Uyển Dư ngay lập tức bị lời nói của Lục Minh Thành làm cho ngu ngốc, tay cô run run thế nào cũng nắm không vẫn hộp nhung đó.
Cô hít một hơi thật sâu mới tìm thấy lại giọng nói của mình, ngay khi cố định nói điều gì đó, cô liền nghe tiếng cười của Quý Ngôn, "Cửu tẩu, cô còn đưa sính lễ cho Lục Cửu sao? Cô đưa cho Lục Cửu sính lễ gì vậy?!" “Năm vạn tệ” Lục Minh Thành nghiêm nghị nói. "Haha, Lục Cửu, anh chỉ đáng giá năm vạn tệ, rẻ như vậy sao ! Tôi cho anh tận mười vạn tệ, anh đi theo tôi thấy thế nào?" “Ừm, vừa hay có thể làm gãy chân anh” Lục Minh Thành nói một cách trống rỗng.
Quý Ngôn ôm chân im lặng: "Quên đi Lục Cửu, anh vẫn nên đừng đi cùng tôi, tôi thà ở một mình bó chân
mà cô độc chết già đi." “Năm vạn tệ đó không phải là sính lễ, là tiền mà tôi trả lại cho anh, cậu trẻ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/352927/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.