“Chị Tôn, chị đây rõ ràng là thiên vị Uyển Dư!” Dương Tuyết bất mãn lên tiếng: “Chị Tôn, mọi người đều nhìn thấy rồi, chính Uyển Dư đã lấy trộm nhẫn của em, cô ta là một tên trộm. Cô ta đã làm nên chuyện không biết xấu hổ như vậy chẳng lẽ em không được có một lời công đạo sao ?!"
“Dương Tuyết, tôi nói rồi, tôi không trộm nhẫn kim cương của cô”
.
Giọng nói của Uyển Dự vẫn bình tĩnh không chút dao động, cứ như thể người bị mọi người chỉ trích không phải là cô.
Lần đầu tiên nhận thức ra bản thân bị hãm hãi, Uyển Dư quả thực có chút hoảng loạn, nhưng sau khi bình
tĩnh lại cô liền từ từ tìm ra lối thoát.
Diệp Hiểu Khê đã sắp đặt để vụ cảo cô là kẻ trộm, còn cô muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng cô Uyển Dự bản thân trong sạch! "Uyển Dư, cô không biết xấu hổ hay sao! Tang chứng vật chứng có rõ, cô còn không thừa nhận mình là kẻ
trộm sao?! Tôi đã từng thấy người da mặt dày nhưng chưa từng thấy người nào da mặt dày như vậy!"
Dương Tuyết chán ghét nhìn Uyển Dư, trong giọng nói của cô ta mang theo ý tứ đe dọa:
"Uyển Dư, tôi đã nói ở đây rồi, cô xin lỗi tôi, thừa nhận mình là kẻ trộm rồi cút khỏi đoàn phim thì tôi sẽ
không truy cứu chuyện này nữa, còn nếu không tôi đành đưa cô đến đồn cảnh sát.!".
"Dương Tuyết, nhẫn kim cương đúng là ở trong túi của tôi, nhưng cho dù là ở trong túi của tôi cũng không thể chứng minh là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/352924/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.