Chương trước
Chương sau
Quỷ Ngôn không ngừng cầu nguyện trong lòng, Cửu tàu, cô nhất định là người may mắn, cô nhất định phải bình an, từ sau khi gặp được cô, Lục Cửu không dễ dàng gì mới có chút sinh khi sống, tôi không muốn anh lại trở thành xác chết biết đi lần nữa đâu. Lúc Lục Minh Thành xuống cầu thang, cảnh sát giao thông đã chạy đến để xử lý vụ tai nạn tại hiện trường. Lục Minh Thành gạt những người trước mặt sang một bên rồi nhanh bước lao đến cái xác phía trước.
Vụ tai nạn xe hơi thật sự rất kinh hoàng, nhưng khuôn mặt của nữ từ thi vẫn còn nguyên vẹn.
Không phải Uyển Dư.
Đôi tay đang ôm chặt trái tim của anh giống như được buông lỏng ra, trong bầu trời đêm đen kịt, Lục Minh Thành dường như nhìn thấy mặt trời, không phải có, cũng có thể nói cô có thể vẫn còn sống.
Quỷ Ngôn vội vàng đuổi chạy theo qua, ôm lấy Lực
Minh Thành: "Lục Cửu, anh ngàn vạn lần đừng có làm chuyện ngu ngốc, người chết không thể sống lại, anh ... "Không phải cô ấy!"
Lục Minh Thành mặc kệ Quý Ngôn và Uông Thiếp đang sửng sở, anh quay người nhanh chóng đi về khách sạn: "Điều động tất cả quản lí khách sạn ra đây, tôi không tin rằng một người to lớn vẫn đang sống sở sở ra đó lại biến mất như vậy!"
Lục Minh Thành đã tính toán cho điều tồi tệ nhất. Ngay cả khi người bị tông chết không phải là Uyển Dư thì với tình hình hiện tại của Uyền Dư cũng nhất định không an toàn, không thể liên lạc được với ba người đàn ông, nếu Uyển Dư bị bọn chúng đưa ra khỏi khách sạn, chỉ sợ cô sẽ càng nguy hiểm
Uyển Dư mất tích rồi.
Uống Thiếp cho người điều tra tất cả các giám sát của khách sạn nhưng cũng không tìm thấy dấu vết của Uyền Dư.
Họ chỉ có thể nhìn thấy Uyển Dư bị một bàn tay kéo vào thang máy, đó là thang máy VIP độc quyền của khách sạn, bên trong không hề bị giám sát.
Còn các camera giám sát khác của khách sạn đều không chụp được cảnh Uyển Dư bước ra từ thang máy.

Lục Minh Thành hai mắt đỏ hoe, anh nhìn màn hình trước mặt từng câu từng chữ ra lệnh cho Uông Thiếp: "Truyền lệnh xuống, tối nay dù có đào ba tắc đất lên cũng phải tìm được cô ấy cho tôi
Người kéo Uyển Dư vào trong thang máy chính là Tần
Chí Minh.
Chuyện tối hôm qua xem như không thuận lợi, anh ta mặc dù sợ người đó nhưng trong lòng hoàn toàn vẫn chưa chết tâm.
Anh ta là một người thông minh cũng là một người đàn ông lươn lẹo. Anh ta biết rằng với sức mạnh của nhà họ Tần, nếu muốn giành được dự án mà họ Lục thì khó càng thêm khó. Làm cho Uyển Dư giúp nói đỡ bên tai Lục Minh Thành chính là con đường tắt duy nhất giúp anh ta chiến thắng. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Vì vậy, anh ta đã bí mật theo dõi Uyển Dư, cố gắng tìm kiếm cơ hội, thuyết phục để Uyển Dư giúp đỡ mình.
Một Tần Chí Minh kiêu căng ngạo mạn tối hôm qua bây giờ thái độ đối với Uyển Dư thay đổi có thể nói là vô cùng dịu dàng.
Anh ta cúi gằm mặt xuống, ánh mắt sâu nhìn Uyển
Dư, như thể anh ta đã trở lại thành người con trai dịu dàng như ngọc thời trẻ.
Uyển Dư bụng đau kinh khủng, cô cảm giác người cô bây giờ máu me tới tháng tràn ra đầm đìa, quần đều nhuộm ướt hết, cô chỉ muốn về nhà thay quần rồi nghỉ ngơi thật tốt, không hề có tâm trạng để lãng phí thời gian với Tần Chí Minh.
Cô mất kiên nhẫn liếc nhìn Tần Chí Minh : “Tần Chí Minh, buông tôi ra, tôi đã nói rồi, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Thái độ của Uyển Dư lạnh nhạt như vậy nhưng Tấn Chí Minh cũng không tức giận, đột nhiên anh là quỷ một gối xuống, trên tay như có ma thuật xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương : “ A Uyển, gả cho anh đi
Nếu như bây giờ là năm năm trước lúc cô vẫn chưa biết anh ta ở cùng Diệp Hiểu Khê, anh ta lại cầu hôn cô như vậy, cô nhất định sẽ cảm động đến khóc. ngoại trừ ghê tởm và buồn nôn Uyển Dư cái gì cũng không cảm nhận được.
Nhưng bây giờ, khi anh ta cầu hôn cô như thế này,

Quan trọng hơn, cô căn bản không tin rằng Tần Chỉ
Minh thật tâm muốn kết hôn cùng cô.
Tối hôm qua còn nóng lòng muốn giẫm đạp cô ở dưới chân, tối hôm nay lại diễn một màn tình cảm cầu hôn, nếu như Tân Chí Minh không phải là người bị tâm thần phân liệt có một nhân cách khác ở trong người, thì chỉ có một khả năng anh ta còn có kế hoạch khác. "Tần Chí Minh, đừng diễn nữa, tôi không biết anh đột ngột tỏ tình như vậy là có mục đích gì, nhưng cho dù mục đích của anh là gì, tôi cũng không muốn gặp lại anh!" “A Uyền, anh không có mục đích gì cả! Anh thật lòng yêu em! A Uyền, anh biết tối hôm qua là anh quá kích động làm tổn thương đến trái tim em, nhưng phải làm sao đây, cũng là do anh quá yêu em, chỉ cần nghĩ đến việc em sinh con cho người đàn ông khác, anh không thể kiểm soát được bản thân mà ghen loạn lên! A Uyển, là anh ghen anh khó chịu, anh ghen đến phát điện lên! Vậy nên anh mới nói ra nhiều câu tồn thương em như vậy A Uyển tha thứ cho anh được không" khi Tần Chí Minh nói những câu này đều rất chân thành, dường anh ta anh đối với Uyển Dư vẫn còn tình cảm sâu đậm "Tổn thương em ba phần thì chính bản thân anh tổn thương bảy phần, anh cứ nghĩ anh làm tổn thương em như vậy trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút, anh sẽ cảm nhận được sự vui sướng từ việc trả thù. Nhưng anh phát hiện mình sai rồi, anh không vui, một chút cũng không vui ngược lại anh càng đau lòng nhiều hơn. "A Uyển, em mãi mãi sẽ không tưởng tượng nổi anh yêu em đến nhường nào! Không có em, cuộc đời anh sẽ không có ánh sáng. Năm năm em rời xa anh, anh đã sống như một xác chết biết đi! A Uyển anh không muốn đau khổ như thế này nữa, anh bây giờ có thể chấp nhận tất cả quá khứ không tốt của em, A Uyển hãy cho anh một cơ hội để chăm sóc cho em, được không?"
Nghe được những lời này của Tần Chí Minh, Uyển Dư trong lòng thầm chế nhạo.
Cô hơi rũ xuống mi mắt xuống chằm chằm nhìn Tần
Chí Minh đang quỳ gối trên mặt đất.
Anh ta lúc này giống như bộ dạng dịu dàng như ngọc, tựa hồ vẫn là thanh niên tuấn tú trong trí nhớ của cô.
Nhưng thật tiếc khi tất cả sự dịu dàng mà anh ta thể hiện trước mặt cô chỉ là ảo giác, đạo đức giả, ích kỷ, đùa giỡn tình cảm, thể hiện uy quyền mới chính là con người thật của anh ta.
Thiếu niên dịu dàng ôn nhu trong lòng cô sớm đã chết rồi, sớm đã không còn tồn tại trong ký ức năm mười tám tuổi của cô.
Nếu như không phải do cô bây giờ đau bụng đến mức kiệt sức, đau đến thậm chí nói chuyện cũng cảm thấy mệt thì cô nhất định sẽ không chút do dự xé rách miệng của Tần Chí Minh khiến anh ta không thể tiếp tục làm cô buồn nôn nữa.
Nhưng bây giờ bụng cô đau đến mức không muốn chạm vào anh đứng còn không đứng nổi. “A Uyền, nếu em không trả lời thì anh sẽ xem như em đã đồng ý rồi."
Tần Chí Minh cao hứng kích động nắm lấy tay Uyển Dư, đeo nhẫn vào tay cô, lúc trước Uyển Dư yêu anh ta yêu đến hết mực hết lòng, anh ta biết chỉ cần anh ta cầu hôn cô, cô sẽ mềm lòng như cũ mà đồng ý. Uyển Dư mệt mỏi nhắm mắt lại: "Tần Chí Minh, tôi xin anh sau này đứng có đến làm buồn nôn tôi nữa có được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.