Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, Diệp Uyển Nghi khóc vô cùng thống khổ, khuôn mặt nhỏ phồng lên đầy nước mắt, cả người nhỏ cũng run lên, đáng thương không thể tả “Chú cảnh sát, cuối cùng chủ cũng tới rồi!"
Diệp Uyển Nghi xoa xoa cái mũi nhỏ đỏ ửng, đáng thương thút thít nói: “Chú cảnh sát, châu và anh trai đã gặp phải kẻ xấu rồi. Người xấu nói muốn bắt cháu với anh trai đi, cô ấy còn muốn cắt đầu lưỡi cháu nữa, còn khiến cháu sau này sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa! Hu hu ... “Cháu không muốn bị kẻ xấu bắt đi đâu, cháu muốn mẹ cháu thôi, hu hu hu... khỏe mỗi Diệp Gia Bảo khẽ giật giật một hồi, Diệp Uyên Nghi còn nói Diệp Hiểu Khê diễn xuất rất tốt, thực ra em ấy mới là diễn viên giỏi nhất, vừa rồi còn hải răng mùa môi, bộ dạng không sợ trời không sợ đất, thế mà bây giờ chủ cảnh sát đến liền ngay lập tức hóa thân thành cô bé yếu ớt, đáng thương. "Hu hu, cháu sợ quá, kẻ xấu đáng sợ quá. Cô chủ cảnh sát, cháu không muốn kẻ xấu bắt cháu và anh trai đi ! Hu hu, Bảo Bảo không muốn bị cắt lưỡi, không muốn bị ép làm kẻ ăn xin trên đường đầu ... Nghe Diệp Gia Bảo nói, sắc mặt của những vị cảnh sát ở đó thay đổi rõ rệt, hiện tại quả thật có rất nhiều kẻ buôn người thích bắt trẻ em, biến bạn trẻ thành tần tật rồi thả bạn trẻ ra đường ăn xin và trở thành công cụ kiếm tiền cho bọn chúng.
Nghĩ đến việc hai Bảo Bối dễ thương như vậy có thể bị cắt lưỡi hay gì đó, sự phẫn nộ trong lòng cảnh sát đột nhiên đẩy đến cực điểm Nữ cảnh sát đứng ở phía sau là một người mẹ trẻ, nhìn thấy Diệp Uyển Nghi khóc rất đáng thương, cô không nhịn được nữa bước tới nhẹ nhàng ôm Diệp Uyên Nghi vào lòng: "Bé con, con đừng khóc nữa, dì sẽ không để kẻ xấu bắt con đi đầu. "
Diệp Hiểu Khê thấy tình thể đã hoàn toàn đảo ngược đối với cô ta hoàn toàn không có lợi, hơn nữa cô lại là người của công chúng, cô ta lo lắng sẽ bị nhận ra liền đẩy kính rầm trên mặt lên rồi nhanh chóng vội vàng leo lên xe. "Cô đứng lại cho tôi!"
Động tác của nữ cảnh sát cực kỳ nhanh nhẹn, cô thà Diệp Uyễn Nghỉ ra rồi đi lội Diệp Hiểu Khê từ trên xe thể thao xuống, "cô cái loại buôn người mất nhân tính này, hôm nay đừng hòng chạy thoát. Cùng chúng tôi trở về đến cảnh sát: Cô chính là loại sâu bọ của xã hội này, chúng tôi tuyệt đối không bao giờ dung túng! " ” Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, tôi không phải buôn người, tôi là dì ruột của bọn chúng! "
Diệp Hiểu Khê cố gắng kéo khẩu trang che mặt lại vì sợ những cảnh sát này nhận ra cô ta, cô ta không dễ dàng gì mới được tẩy trắng chuyện trước đó, nếu như người hâm mộ biết cô bị bắt đến đến cảnh sát lần nữa thì sự nghiệp của cô coi như tiêu tan. “Bảo Bảo, Bối Bối
Sau khi Tô Trà Trà cũng Uyển Dư kết thúc cuộc điện thoại, cô phát hiện hai đứa nhỏ đã biến mất, cô đã ở quảng trường nhỏ này tìm một vòng không ngờ rằng bọn nhỏ lại đang ở bên ngoài phòng vệ sinh.
Cô tức tốc chạy tới ôm chặt Diệp Gia Bảo và Diệp
Uyền Nghi trong lòng: "Bé con, các cháu đi vệ sinh sao không nói với di một tiếng, dì còn tưởng con bị bọn buôn người bắt cóc rồi, dọa dì chết khiếp!" “Dì Trà Trà chúng cháu thật sự đã gặp phải kẻ buôn người!"
Diệp Gia Bảo liếc nhìn mấy người cảnh sát đang đứng sang một bên. “Nếu vừa rồi chủ và dì cảnh sát không xuất hiện, có lễ di sau này sẽ không gặp cháu được nữa!" "Cái gì?!"
Tô Trà Trà không khỏi kêu lên kinh ngạc: “Kẻ buôn người ở đâu rồi?! Ngay cả cục cưng của đi cũng dám bắt đi, xem xem dì có xé rách nát mặt của hẳn không" “Dì Trà Trà, còn có cháu nữa, kẻ buôn người còn muốn cắt lưỡi của cháu!"

Diệp Uyên Nghi nức nở: "Kẻ buôn người thật là đáng sợ, còn muốn cắt lưỡi của cháu nữa! Ôi, hu hu, Bối Bối sợ quá đi... ...
Nước mắt của Diệp Uyển Nghi lập tức chạm đến trái tim của nữ cảnh sát, cô ấy bước tới và võ nhẹ vào lưng Diệp Uyển Nghi: "Bé con, đừng khóc nữa, kẻ buôn người đã bị các cô bắt lại rồi, cô ta sau này sẽ không dám bắt nạt chúng cháu nữa!" "Cô cảnh sát, chủ cảnh sát, cảm ơn có chủ, nếu không có có chủ Bối Bối sẽ không bao giờ gặp được di Trà Trà và me nữa rồi!"
Diệp Uyễn Nghi vốn đã rất xinh xắn, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến cho người khác không tự chủ mà yêu thích, nữ cảnh sát xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cô thật sự hận không thể khiến kẻ buôn người đã bắt nạt đứa bé đáng yêu dao. thế này đem đi chém ngăn
Nhìn Diệp Uyển Nghi như vậy nữ cảnh sát không khỏi nghĩ đến đứa con nhỏ của mình, nếu con của mình bị kẻ buôn người bắt cóc đi, cô nhất định sẽ khiến chúng sống không bằng chết.
Kẻ buôn người là thứ đáng ghê tởm nhất, trên danh phận là một người mẹ, cô không thể dùng thử được Hai nam cảnh sát đã khống chế được Diệp Hiểu Khê, Diệp Hiếu Khê cả người giãy dụa: "Các người buông tôi ra! Tôi thật sự không phải là buôn người. Tôi là dì của bọn họt Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm “Diệp Hiểu Khê 2 Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Tô Trà Trà nghe thấy giọng nói của Diệp Hiểu Khê, cô bước tới kéo khẩu trang của Diệp Hiểu Khê xuống: "Diệp Hiểu Khê, thật sự là cô! Cô đã làm tổn thương đến Uyển Dư hết lần này đến lần khác cũng được rồi, Bảo Bảo với Bối Bối vẫn còn là những đứa nhỏ, tại sao cô đến hai đứa nhỏ cũng không buông tha hài" “Tôi không có!"
Diệp Hiểu Khê nhận thức được cướp lại khẩu trang của mình, nhưng bây giờ cảnh sát đã nhận ra cô ta cô ta không giàu dư nữa. Cô ta dừng thẳng lưng, tháo kính râm xuống, chỉ vào mặt mình nói với cảnh sát: “Mọi người nhìn rõ chưa? Tôi là Diệp Hiểu Khê, Diệp Hiểu Khê tôi làm sao có thể là kẻ buông người
Những vị ảnh sát này đều biết Diệp Hiểu Khê, trong đó có hai nam cảnh sát cũng coi Diệp Hiểu Khê như là nữ thần của mình, nhìn thần tượng đứng trước mặt, bọn họ cũng do dự, cũng đúng, Diệp Hiểu Khê là người của công chúng. Người ta nói rằng thu nhập hàng năm của cô ta đã vượt quá 100 triệu vào năm ngoài, sao có ta có thể là một kẻ buôn người
Một trong những cành nam cảnh sát nhịn không được lên tiếng: "Bạn nhỏ à, trong chuyện hay có phải cháu đã hiểu lầm gì không? Diệp ảnh hậu chắc không phải là kẻ buôn người phải không?" "Đúng vậy, Diệp Hiểu Khê là nữ thần trong lòng mọi người, sao có thể là con buôn! "Nam cảnh sát kia không khỏi nói,
Nhìn thấy hướng gió đổi chiều có lợi cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Diệp Hiểu Khê đã trở lại vẻ kiêu sa thường ngày. “ Đúng vậy, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi bây giờ rất thích công việc của mình, nên sẽ không chuyển nghề thành buôn người đâu."
Lời nói rõ ràng của Diệp Hiểu Khê ngay lập tức thu hút rất nhiều thiện cảm khiến hai nam cảnh sát càng chắc chắn nữ thần không thể là kẻ buôn người được. Chỉ có nữ cảnh sát vẫn là thầu tình đạt lý hơn, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai mà biết được đằng sau vẻ ngoài lộng lẫy của Diệp Hiếu Khê thì có nội tâm bản thìu như thế nào chứ Lúc nãy khi cô lao tới, cô đã tận mắt nhìn thấy Diệp Hiểu Khê sắp đánh hai đứa trẻ dễ thương này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.