Chương trước
Chương sau
Uyển Dư từng nghe Lục Minh Thành nói, Thịnh Vân Tịch kết hôn rất sớm, năm nay cũng chỉ mới tròn sáu mươi tuổi, thế nhưng vì được bảo dưỡng quá tốt, nhìn qua bà ấy bất quá trông chỉ khoảng bốn mươi.

Thịnh Vân Tịch nhấp một ngụm cà phê, sau đó chậm rãi đặt cốc cà phê ở trước mặt.

Bà ngẩng đầu nhìn Uyển Dư, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Cô Diệp, tôi nghĩ là cô đã đoán được lý do tôi đến đây"

"Con biết, dì Thịnh.

Lý do dì đến đây, con có thể đoán được, nhưng mà con thật sự rất xin lỗi, con không thể đáp ứng ạ"

Uyển Dư đón nhận tầm mắt của Thịnh Vân Tịch, đúng mực mà đáp lời.

Bị Uyển Dư từ chối trực tiếp một cách bộc trực, thẳng thừng như vậy nhưng Thịnh Vân Tịch cũng không tức giận, càng không sốt ruột.

Tầm mắt của bà chậm rãi đảo qua gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, sau đó dừng lại ở nơi đôi mắt cô: "Cô Diệp, cô nhất định phải rời khỏi Tiếu Thành"

Thịnh Vân Tịch và Lục Minh Thành không có nhiều điểm tương đồng, thế nhưng khí thế của hai người bọn họ, lại rất giống nhau, đều có một cỗ cao cao tại thượng, không cho phép người khác từ chối.

Lời này của Thịnh Vân Tịch, hiển nhiên không phải là muốn thương lượng với Uyển Dư, mà chỉ đơn giản là thông báo: "Tiểu Thành chẳng mấy chốc sẽ đính hôn với Tiểu Viên rồi.

Cô Diệp, tôi mong cô sẽ không chen chân vào tình cảm của hai đứa nó"

Uyển Dư thật sự rất tôn kính Thịnh Vân Tịch, thế nhưng cô cảm thấy lời này của bà ấy không có đạo lý chút nào.

Cô không nhịn được, mở miệng phản bác: "Cậu trẻ...

Minh Thành chưa từng có tình cảm với Vũ Nguyệt Viên.

Con và Minh Thành quang minh chính đại ở bên nhau, con không có chen chân vào giữa hai người họ.

Dì Thịnh, con thật sự rất yêu Minh Thành, con muốn ở với anh ấy cả đời"

Lời này Uyển Dư nói ra thật sự rất chân thành, thế nhưng Thịnh Vân Tịch không hề bị lay động.

Bà nhướng mày, nhìn vào trong con ngươi của Uyển Dư, thái độ rõ ràng mang theo không đồng ý.

"Uyển Dư, cô đã có con"

Thịnh Vân Tịch nói rồi đừng lại một chút mới tiếp tục: "Một đôi trai gái kia, là con của Tiểu Tịnh.

Chuyện của cô và Tiểu Tịnh, tôi đã từng nghe qua.



Năm năm trước, cô thừa dịp Tiểu Tịnh say mà trèo lên giường của nó, cũng vì lần đó, cô mang thai con của Tiểu Tịnh.

Tôi không đồng ý để cô và Minh Thành ở bên nhau.

Cô và Tiểu Tịnh ở bên nhau thì tôi không có ý kiến, thế nhưng hành động ấy của cô, không xứng với Tiểu Thành.

Cô Diệp, cô đã bò lên giường Tiểu Tịnh, thể hiện rõ ràng ban đầu mục tiêu của cô là Tiểu Tịnh.

Việc sau này cô và Tiểu Thành ở bên nhau bất quá cũng chỉ là do cảm thấy thằng bé ưu tú hơn so với Tiểu Tịnh.

Tôi không biết cô làm sao mê hoặc được Tiểu Thành, thể nhưng tôi nói lời này là để khẳng định, chỉ cần một ngày Thịnh Vân Tịch tôi còn sống, cô đừng hòng bước vào cửa nhà họ Lục chúng tôi!"

Thịnh Vân Tịch kì thực cũng không phải người không hiểu đạo lý, thế nhưng bà đã nghe Vũ Nguyệt Viên nói việc Uyển Dư mang thai con của Hàn Tịnh.

Bà rất yêu quý Vũ Nguyệt Viên, vì vậy luôn tin tưởng Vũ Nguyệt Viên không chút nghi ngờ, cuối cùng dẫn đến việc, trong lòng bà, hành vi của Uyển Dư là không có tự trọng.

Suy nghĩ này, đã cắm rễ trong lòng bà.

Bà đã từng mất một đứa con trai, chỉ còn lại một đứa duy nhất.

Con trai là tất cả hi vọng và niềm kiêu ngạo của bà.

Chỉ có một người phụ nữ dòng dõi thuần khiết, tài mạo xuất chúng mới có thể xứng đôi với anh.

Nhà họ Lục của bà đã đủ hiển hách, vì vậy cưới một người vợ gia thể cao quý nhất định sẽ như dệt gấm thêm hoa.

Dù vậy thì bà vẫn có thể chấp nhận một người gia cảnh bình thường, chỉ riêng việc một người phụ nữ không còn trong trắng là bà không thể chấp nhận nổi.

Bà tuyệt đối sẽ không để một người như vậy phá hủy con trai bảo bối của mình! Uyển Dư không biết vì sao Thịnh Vân Tịch lại nói bản thân thừa dịp Hàn Tịnh say rượu mà chủ động bò lên giường của cậu ta.

Cái đêm năm năm trước, rõ ràng là cô bị hại, bị bỏ thuốc mạnh đến nổi không xác định được đối phương là ai.

Thể nhưng mặc kệ ai là người chủ động đêm đó, Thịnh Vân Tịch vẫn có câu nói không sai, cô quả thực mang thai con của người khác.

Uyển Dư từng nghĩ đến, Thịnh Vân Tịch sẽ không tiếp nhận cô là con dâu tương lai.

Cô nghĩ bản thân có thể thong dong đối mặt với chuyện ấy, thế nhưng khi Thịnh Vân Tịch thực sự không lọt mắt cô, cô phát hiện ra lòng mình cực kì khó chịu.

Nơi sâu xa trong nội tâm của cô vẫn mong rằng, người nhà cậu trẻ có thể chấp nhận mình.



Uyển Dư hít một hơi thật sâu, quyết định muốn vì chính mình mà giải thích một chút.

Cô đã quyết tâm muốn ở một chỗ với cậu trẻ, vì vậy không thể để Thịnh Vân Tịch chán ghét mình cả đời.

"Dì Thịnh, con thừa nhận rằng đã từng có con, cha của hai đứa đúng là Hàn Tịnh.

Thế nhưng chuyện năm năm trước là do ma xui quỷ khiến, con thật sự không yêu Hàn Tịnh, con chỉ yêu Minh Thành.

Con cũng thừa nhận, Minh Thành là người thật sự rất ưu tú, ưu tú đến nỗi anh ấy ở một nơi cao vời vợi, con với không tới.

Thế nhưng con sẽ tiếp tục nỗ lực, càng ngày càng tốt lên, hi vọng dì cho con một cơ hội"

"Uyển Dư, đừng nói chuyện ma xui quỷ khiến gì đó với tôi!"

Lời của Diệp nhất còn chưa nói xong đã bị Thịnh Vân Tịch lạnh lùng đánh gãy.

Bà nở nụ cười châm chọc Uyển Dư: "Ma xui quỷ khiến? Ma xui quỷ khiến cô thừa dịp Tiểu Tịnh say rượu để bò lên giường của nó sao? Uyển Dư, cô cũng đừng nói rằng cô không phải đang lợi dụng Tiểu Thành! Nếu như Tiểu Thành không phải giám đốc của công ty nhà họ Lục, không có gì trong tay, cô còn yêu thằng bé sao? Uyển Dư, cô yêu, chính là gia sản của Tiểu Thành mà thôi! Người phụ nữ như cô, tôi gặp nhiều rồi.

Con dâu của Thịnh Vân Tịch tôi, đời này chỉ có thể là Tiểu Viên! Uyển Dư, nếu muốn làm con dâu nhà họ Lục của tôi, cứ mơ tiếp đi!"

"Dì Thịnh, con biết dì thật sự không muốn tiếp nhận con, thế nhưng bất luận thế nào, con cũng sẽ không bỏ Minh Thành! Anh ấy giàu có cũng tốt, không có gì cả cũng được.

Con yêu anh ấy, chỉ bởi vì anh ấy là Lục Minh Thành mà thôi! Dì Thịnh, xin thứ lỗi cho con không thể rời bỏ Minh Thành.

Dì Thịnh, con còn có việc, con xin phép về trước, hẹn gặp dì sau!"

Nói xong lời này, Uyển Dư liên bước đến hướng cửa quán cà phê.

Thế nhưng cô vừa định di chuyển thì giọng nói của Thịnh Vân Tịch lại lần nữa vang lên, truyền vào trong tai cô: "Uyển Dư, cô có biết vì sao tôi không tìm Tiểu Thành mà lại tìm cô không? Tiểu Thành là con trai của tôi, tôi hiểu nó hơn bất kì ai, nếu như tôi nhất quyết chia rẽ hai người, thằng bé cũng chỉ có thể đứng về phía tôi! Tôi cũng là phụ nữ, dù cho tôi không thích cô, nhưng tôi vẫn tôn trọng cô.

Vậy nên, tôi mới hi vọng cô có thể tự mình biết khó mà lui! Uyển Dư, rời bỏ Tiểu Thành, dù cô muốn bồi thường cái gì thì cũng chỉ việc nói.

Nhà họ Lục chúng tôi sẽ không bạc đãi cô! Uyển Dư, tôi cho cô hai phút suy nghĩ!"

Thân hình Uyển Dư có chút cứng lại.

Không thể không nói, Thịnh Vân Tịch thật sự làm cho cô thất vọng.

Ban đầu, Thịnh Vân Tịch mang đến cho cô hình tượng cao quý, ưu nhã, khiến cô cho răng, bà ấy sẽ thông tình đạt lý vô cùng.

Thế nhưng không ngờ rằng, bà ấy là loại người cao cao tại thượng, quen ra lệnh cho người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.