Chương trước
Chương sau
Khóc cho Chiến Mẫn Quân xem sao? Nước mắt của cô cũng không khiển Chiến Mẫn Quân đau lòng.

Chiến Mẫn Quân lúc này sẽ chỉ giúp đỡ An Ninh bắt nạt cô, khiến cho cô đau đến nát cả tim gan.

Chiến Mẫn Quân lặng im nhìn Tô Trà Trà, vừa nãy anh ta lỡ tay đẩy Tô Trà Trà một cái, thật sự là có chút hối hận.

Thêm vào hiện tại, nhìn thấy nụ cười thê lương của Tô Trà Trà, trong lòng anh ta lại càng hoảng loạn đến mức trước đây chưa từng có.

Thể nhưng Chiến Mẫn Quân sẽ không nhận lỗi với Tô Trà Trà.

Anh ta kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể hướng về Tô Trà Trà nói xin lỗi được chứ.

Nhìn thấy ánh mắt căm hận của Tô Trà Trà hướng theo mình, lòng anh lại càng nóng nảy đến cực hạn.

Tất cả nhu tình nhanh chóng bị anh ta vùi lấp, lời nói đến bên mép miệng chỉ còn lại ba phân hung tàn cùng bảy phần tuyệt tình: "Tô Trà Trà, đáng đời!"

Tô Trà Trà, đáng đời! Nghe thấy lời này của Chiến Mẫn Quân, Tô Trà Trà lại càng cười đến không dừng được.

Đây còn không phải là đáng đời sao! Cô vì yêu Chiến Mẫn Quân nên vận mệnh mới bị cột lại một chỗ với anh ta, cũng vì vậy mới dính líu với kẻ thù không đội trời chung An Ninh, mới khiến cho Bối Bối vô tội bị liên lụy, thiếu chút nữa đã bị độc chết.

Yêu một người không nên yêu.

Cô, đúng thật là đáng đời! Nằm đờ người trên đất hồi lâu, cuối cùng Tô Trà Trà cũng từ dưới đất bò dậy.

Tất cả cô đơn trong đáy mắt đều được cô giấu đi, không còn chút dấu vết, khiến cho nếu chỉ nhìn qua, cô thật sự không quá thảm.

Cô hất cảm, hướng Chiến Mẫn Quân cười đến xán lạn, nói: "Đúng, Chiến Mẫn Quân, tôi là đáng đời! Thể nhưng dù tôi có đáng tội chết, thì vẫn phải để cho người hại Bối Bối, An Ninh kia phải trả giá đất!"

Nói xong, Tô Trà Trà đột ngột rút mảnh thủy tỉnh trên lưng mình xuống, sau đó tìm lấy một mảnh tương đối lớn, không...

không chút nào khách khí mà đâm thẳng đến ngực An Ninh.

Lần trước trên đường leo núi, An Ninh đã từng bị thái độ liều mạng của Tô Trà Trà làm cho phát sợ một lần.

Vì vậy, lần này khi Tô Trà Trà ra tay nặng hơn, lập tức khiến An Ninh sợ đến mức mặt hoàn toàn biến sắc.

Cổ họng cô ta di chuyển, khàn giọng kêu to: "Anh Mẫn Quân, cứu em! Cứu em! Tô Trà Trà điên rồi! Cô ta thật sự điên rôi!"



Nghe được tiếng thét chói tai của An Ninh, Chiến Mẫn Quân lập tức hồi phục tỉnh thân sau khi chứng kiến dáng vẻ tươi cười không chút tức giận của Tô Trà Trà.

Đương nhiên anh ta sẽ không trơ mắt nhìn Tô Trà Trà đâm mảnh kiếng vào ngực An Ninh.

Thế nhưng, tốc độ của Tô Trà Trà lại quá nhanh, khiến anh ta trong nhất thời không cách nào ngăn cản được.

Có điều, An Ninh cũng không phải là đứa trẻ khờ khạo mặc kệ Tô Trà Trà đánh đập, cô ta cũng nhanh chóng phản ứng, thân thể dịch chuyển khiến cho mảnh kiếng bể đang lao tới không thể chạm vào người mình, chỉ đâm trúng một bên gối đầu.

Lần này, Tô Trà Trà đến nơi ôm theo tâm tư muốn liều mạng với An Ninh, vì vậy khi không đánh được An Ninh, cô đương nhiên là không cam tâm.

Cô lại rút miếng kiếng bể từ trong gối đầu ra ngoài, tay dùng sức, lần nữa lao đến chỗ An Ninh.

Lần này, Chiến Mẫn Quân đã có thể nhìn chuẩn xác động tác của Tô Trà Trà.

Vì vậy, ngón tay anh ta dụng lực, cơ hô là muốn vặn gãy tay Tô Trà Trà.

Việc này khiến Tô Trà Trà không cách nào tiếp tục đánh tới chỗ An Ninh.

Cô nóng vội đến mức khó chịu, căm phẫn quay lại nhìn chằm chằm Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, anh thả tôi ra! An Ninh cho người bỏ thuốc chuột vào đồ ăn của Bối Bối.

Cô ta muốn hại chết Bối Bối, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho Bối Bối!"

"Tô Trà Trà, cô nói cái gì?"

Chiến Mẫn Quân theo bản năng hỏi lại Tô Trà Trà.

Vừa nãy, Tô Trà Trà đã nói An Ninh muốn hại Diệp Uyển Nghi, thế nhưng anh ta cũng không quá để ý đến.

Thế nhưng hiện tại, Tô Trà Trà lại nói, An Ninh cho người bỏ thuốc chuột vào thức ăn của Bối Bối.

An Ninh, làm sao có thể độc ác như vậy? "Tôi nói, An Ninh muốn hại chết Bối Bối!"

Hai mắt Tô Trà Trà đỏ ngầu: "Bối Bối vừa mới phải đi rửa dạ dày! Chiến Mẫn Quân, anh có thể không biết rửa dạ dày khó chịu đến mức nào, thế nhưng tôi biết! An Ninh hại Bối Bối như vậy, tôi sẽ không tha cho cô tai"

Nhìn thấy Chiến Mẫn Quân vẫn nắm lấy tay An Ninh, Tô Trà Trà căm hận đến cực hạn: "Chiến Mẫn Quân, anh mau cút ngay cho tôi! Hôm nay tôi nhất định phải giết An Ninh!"

Sau khi nghe xong lời của Tô Trà Trà, trong lòng Chiến Mẫn Quân cũng bắt đầu dâng lên khiếp sợ.

Anh ta biết rõ, An Ninh và hai đứa nhỏ Diệp Uyển Nghi, Diệp Gia Bảo từng xảy ra mâu thuần.



Thế nhưng anh ta vẫn không dám tin rằng, một người thiện lương, thuần khiết như An Ninh lại làm ra chuyện tình như vậy.

An Ninh cũng không ngờ được rằng Tô Trà Trà lại tìm ra chân tướng nhanh đến như vậy.

Trên mặt cô ta, nét hoảng loạn dần lộ rõ.

Thế nhưng, cô ta nghĩ đến những gi Diệp Hiểu Khê đã nói, lập tức nhanh chóng khôi phục lại sự trấn định của mình.

Chuyện của Diệp Hiểu Khê không khó.

Chỉ cần, Chiến Mẫn Quân vẫn tin rằng cô ta là người cứu anh ra khỏi cơn hỏa hoạn, chỉ cân anh còn tin rằng đứa nhỏ năm đó mất đi là của anh, anh nhất định sẽ không quá mức tuyệt tình với cô.

Có nghĩa rằng, cô hoàn toàn có thể độc chiếm trái tim Chiến Mẫn Quân.

Nghĩ như vậy, An Ninh vội vàng bày ra vẻ mặt oan ức, nhìn về phía Tô Trà Trà: "Tô Trà Trà, cô không thể nói oan cho tôi như thết Tôi thừa nhận bản thân không thích hai đứa nhỏ này, tôi cũng muốn chèn ép bọn nhỏ một chút, thế nhưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện lấy mạng tụi nhỏ! Tôi cũng đã từng có con, tôi biết đối với một người mẹ, đứa con quan trọng đến mức nào.

Sáu năm trước, tôi đã mất đi đứa con của mình, đã đau đến không thiết sống.

Vậy làm sao bây giờ, tôi có thể cướp đi con của người khác được chứ?"

Nói xong, từng giọt nước mắt căng đầy men theo khóe mắt cô ta mà rơi xuống.

Cô ta ra sức khóc nức nở, nhìn qua lại càng thêm vô tội, đáng thương.

An Ninh dùng sức lau đi nước mắt, sau đó tội nghiệp nhìn Chiến Mẫn Quân một chút, sau đó lại quay sang nói với Tô Trà Trà: "Tô Trà Trà, tôi không biết vì sao cô năm lần bảy lượt đều muốn hại tôi! Sáu năm trước, cô giết chết con của tôi, hại tôi như vậy còn chưa đủ sao? Tại sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi chứ?"

An Ninh diễn đến mức quá chân thật, cô ta gào rống đến khàn cả cuống họng: "Tô Trà Trà, có phải chỉ đến khi tôi chết rồi, cô mới hài lòng không? Tô Trà Trà, cô hại tôi như vậy, nhưng tôi thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc tôi đắc tội cô ở đâu!"

"An Ninh, cô đừng tiếp tục giả vờ!"

Thứ khiến Tô Trà Trà buôn nôn nhất, chính là bộ dáng giả tạo này của An Ninh.

Cô câu môi, nở nụ cười châm chọc: "Đừng nghĩ là tôi hoàn toàn không biết chuyện của đứa trẻ sáu năm trước.

Đứa nhỏ kia chết thể nào, cô không biết sao?"

"Tô Trà Trà, cô nói lời này là có ý gì! Cô cho rằng tôi muốn nhắc đến chuyện thương tâm năm đó lắm sao? Nếu không phải vì cô giết con của tôi, tôi hiện tại đã được làm mẹ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.