Trong công việc, yêu câu cơ bản nhất chính là phải có chữ tín, phải nhiệt tình.
Rõ ràng, các cô thấy cao giảm thấp, chỉ nhìn bề ngoài của khách hàng.
Nếu như Lục thị tiếp tục dùng người như bọn họ, chắc chắn sẽ khiến cửa hàng Lục thị ngày một lụi tàn! Hôm nay, Trịnh Di đã mất hết thể diện.
Cô ta nhìn Uyển Dư và Lục Minh Thành rời đi, cũng ảo não muốn đi, thế nhưng Uông Thiếp không cho cô ta cơ hội này.
Uông Thiếp dõng dạc bước đến, nắm lấy cánh tay của cô ta: "Cô Trịnh, tiếp theo, chúng ta nên bàn đến chuyện bồi thường rồi!"
Vẻ mặt Trịnh Di lại ngày một khó coi hơn, 88,88 vạn, lấy giá trị của chính nàng, đi đóng mấy bộ phim truyền hình cũng chưa có được bằng đấy tiền! Ngày hôm nay, cô ta thật sự là tiên mất tật mang mài Vừa lên tới xe, Lục Minh Thành đã ôm Uyển Dư vào lòng.
Đêm nay, Quý Ngôn đảm nhận vai tài xế cho Lục Minh Thành và Uyển Dư, anh ta vội vàng che mặt lại.
Hai cái người này, thật sự là muốn ngược cẩu độc thân mài "Thích chiếc túi đó sao?"
Âm thanh của Lục Minh Thành trầm thấp lại êm ái, giống như là giai điệu từ một chiếc đàn Cello tuyệt vời.
"Không phải, là Trà Trà thích."
Uyển Dư ngẩng mặt lên nhìn Lục Minh Thành một chút, lại nói tiếp: "Tuần này là sinh nhật của Trà Trà, em muốn chọn một món quà cho cậu ấy"
Vốn dĩ trên gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/3176556/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.