"Anh Mẫn Quân, thật đau, em đau quá..."
An Ninh ủy khuất, cô ta không ngừng khóc thút thít tựa như một đứa trẻ chịu nỗi oan lớn, dán chặt đầu nhỏ vào ngực Chiến Mân Quân: "Anh Mẫn Quân, anh nói Tô Trà Trà dựa vào đâu mà bắt nạt em như thế! Anh Mẫn Quân, trong lòng em khó chịu lắm!"
An Ninh nháy mắt, nước mắt long lanh trong suốt làm ướt ngực Chiến Mẫn Quân.
Cô ta cho là, mình là khóc như thế, Chiến Mẫn Quân kiểu gì cũng sẽ an ủi, dẫu sao, mới vừa rồi anh ta cũng đã giúp cô ta hung hăng dạy dỗ Tô Trà Trà.
Ngoài dự liệu là, anh ta cũng không có sờ lưng cô ta an ủi một cái.
Chiến Mẫn Quân lạnh như băng đầy cô ta ra, nói với giọng không hề có một chút nhu tình nào: "An Ninh, em đi ra ngoài! Để anh yên tĩnh một chút."
"Anh Mẫn Quân..."
An Ninh không cam lòng gọi tên của anh ta, nhưng Chiến Mẫn Quân vẫn trực tiếp mở cửa, mời An Ninh ra ngoài.
An Ninh hận đến mức cắn chặt hai hàm răng với nhau, nhưng Chiến Mẫn Quân đã quyết tâm không để ý đến cô ta thì cô ta cũng không thể nào nũng nịu chơi xấu vùi vào ngực anh ta nữa.
Cô ta tức giận dậm chân, chấp nhận rời đi.
An Ninh vừa đi, điện thoại di động Chiến Mẫn Quân liền vang lên.
Là điện thoại trợ lý đặc biệt gọi đến.
Có chút bất ngờ vì trợ lý đặc biệt lại gọi điện thoại vào thời gian này, Chiến Mẫn Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/3176534/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.