Chương trước
Chương sau
Anh ta không nói gì, chậm rãi ấn mở màn hình di động, mới vừa mở ra tấm hình máu me đầm đìa liền đập vào mắt anh ta.

Tay Chiến Mân Quân run một cái, di động trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

Đúng, là chảy máu! Tấm hình này, cho Chiến Mẫn Quân cảm giác đầu tiên là máu chảy.

Một mảnh màu đỏ, khắp nơi đều là máu.

Anh ta thấy người Tô Trà Trà ngập tràn máu nằm trên mặt đất, nửa người dưới của cô, bị máu tươi nhuộm đỏ, giữa hai chân mơ hồ có máu thịt vương vãi.

Chiến Mẫn Quân không khống chế được, cổ tay đột nhiên run lên, điện thoại di động của Tô Trà Trà liên cứ thế tụt xuống.

Nghe thấy thanh âm điện thoại di động rơi xuống đất, Tô Trà Trà liền cười rực rỡ: "Chiến Mẫn Quân, anh nhớ ra rồi đúng không? Anh nói đi, đứa con của tôi chết thảm như vậy, tôi làm sao trả nó lại cho anh đây?"

"Tô Trà Trà..."

Môi Chiến Mẫn Quân không khống chế được mà run rẩy, sau khi gọi tên Tô Trà Trà thì im lặng không biết nói gì.

Chiến Mẫn Quân dùng sức bóp ngực mình, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy hốt hoảng như vậy, anh ta không biết rốt cuộc là sai ở đâu, anh ta không hề sai người lấy đứa con trong người Tô Trà Trà ra, càng không có để cho người ta gửi nó cho cô, con của bọn họ, làm sao lại chết chứ! Ban đầu anh ta cũng không biết Tô Trà Trà mang thai mài Anh ta không phải câm thú, coi như lòng anh ta có lạnh một ít, nhưng nếu ban đầu biết Tô Trà Trà mang thai con của mình, anh ta cũng sẽ không tàn nhân đưa cô vào tù.

Giọng nói của Tô Trà Trà vẫn tiếp tục truyền ra: "Chiến Mãn Quân, đứa con của tôi đã hơn sáu tháng rồi, nó đã thành hình người, là một bé trai.

Coi như có sinh sớm, đặt bên trong phòng giữ ấm, nó cũng là một mạng người sống sờ sờ, nhưng mà, anh lại sai người giết nó! Chiến Mẫn Quân, anh không phải người!"

Chiến Mẫn Quân anh không phải người! Những lời này, thật ra Tô Trà Trà đã muốn nói từ nhiều năm trước, bây giờ rốt cuộc cũng có thể lớn tiếng tuôn ra, trong lòng cô cảm thấy sung sướng trước nay chưa từng có.

Ngay cả con ruột của mình cũng có thể cho người giết, thì không xứng đáng làm người! "Tô Trà Trà, tôi không hề giết đứa trẻ kia, tôi..."



Không đợi anh ta nói xong, Tô Trà Trà đã cắt đứt: "Chiến Mẫn Quân, đừng giả vờ nữa! Anh lừa ai? Những bác sĩ đó đều là người của anh, nếu anh không có bày mưu tính kế, ai dám làm loạn như vậy trong tù"

"Tô Trà Trà, tôi..."

Chiến Mẫn Quân muốn nói, thật sự không phải anh ta, nhưng lời này, anh ta không nói ra được.

Bất kể có phải anh ta sai người giết chết con của bọn họ không, đều tại anh ta đưa cô ấy vào trong ngục giam, anh ta đem người vợ chưa cưới mang thai con ruột mình vào ngục! Nếu không tại anh ta đem Tô Trà Trà vào ngục giam, đứa con của bọn họ nhất định sẽ không chết thảm như vậy! Cuối cùng vẫn là anh ta hại chết con của bọn họ! Ngực Chiến Mẫn Quân đau đến mức không thể thở được, đôi mắt anh ta đỏ ngâu giống như ma vậy nhìn chằm chằm vào Tô Trà Trà.

Đúng anh ta không sai, đem Tô Trà Trà vào ngục là anh ta không hê sai.

Nếu không phải người phụ nữ Tô Trà Trà có lòng dạ ác độc, hại chết đứa con của Anh Ninh và anh ta, anh ta cũng sẽ không tay đưa cô vào ngục! "Tô Trà Trà, tất cả mọi chuyện này đều là do lỗi của cô tự mình làm! Cô giết chết đứa con của tôi và An Ninh, đáng đời cô! Tội của cô đáng chết vạn lần!"

"Ồ!"

Cho dù là cười gượng, nhưng gương mặt của Tô Trà Trà vẫn đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Tô Trà Trà nâng mắt lên một chút: "Chiến Mẫn Quân, anh dựa vào đâu mà khẳng định tôi giết đứa con của anh và An Ninh? Chỉ bằng mấy câu nói của cô ta sao? Hay là bằng cái móng tay nghiệm ra trên người cô ta? "Chiến Mẫn Quân, nếu như tôi nói, tôi không hề hại chết đứa con trong bụng của An Ninh? Nếu như tôi nói mình không hại chết đứa trẻ của An Ninh, thì thời gian năm năm tôi sống không bằng chết ở trong ngực giam, mạng con tôi, ai bồi thường nổi?"

"Chiến Mẫn Quân, anh bôi thường nổi không?"

Chiến Mẫn Quân sở dĩ hận Tô Trà Trà như vậy, muốn hành hạ cô ấy như thế, cũng là bởi vì, anh ta hận cô hại chết đứa trẻ của mình và An Ninh.

Nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến, nếu như Tô Trà Trà vô tội, mình nên làm gì? Bây giờ, trong đầu anh ta có giọng nói quanh đi quẩn lại như lời nguyên vậy.

Nếu như, Tô Trà Trà thật sự vô tội thì sao? Thời gian sống không bằng chết, đứa trẻ chết thảm, bất kể cái nào trong đó, Chiến Mẫn Quân anh ta cũng không bôi thường nổi, cho nên, anh ta chỉ có thể thuyết phục mình, Tô Trà Trà không thể nào vô tội! Anh ta làm tất cả, cũng là vì để cho Tô Trà Trà chuộc tội, Chiến Mẫn Quân anh ta không có sai! Chiến Mẫn Quân dùng sức siết chặt quả đấm, làm sao cũng không khống chế được đầu ngón tay run rẩy.

Nhưng anh ta thật sự không sai sao? Một người kiêu ngạo như Chiến Mẫn Quân, làm sao có thể cúi đầu chứ! Anh ta đỏ mất gào thét: "Tô Trà Trà, tôi không cần bôi thường! Bời vì cô đáng chết!"

Anh ta đột nhiên đè thân thể Tô Trà Trà xuống, vừa định mặc kệ xông tới.



Cửa phòng liên bị đẩy ra, An Ninh khàn giọng kêu khóc: "Mẫn Quân anh, anh...Anh đang làm gì vậy hả?"

Chiến Mẫn Quân cau mày, anh ta đã phân phó người giúp việc, sau này không được tùy tiện cho An Ninh vào rồi mà, sao cô ta lại có thế vào được? Sau khi gây chuyện, trong lòng Chiến Mẫn Quân không hiểu sao có chút hỗn độn.

Theo lý thuyết, An Ninh chính là người anh ta quyết định muốn chung sống cả đời, khi bị cô ấy cắt ngang hành động thân mật của mình và Tô Trà Trà, anh ta hẳn nên cảm thấy áy náy, nhưng không biết tại sao, giờ phút này, trong lòng anh ta, chỉ có phiên não không tên.

Không hiểu rốt cuộc là phiên não dục vọng chưa giải quyết được, hay là muốn đem An Ninh ném ra ngoài.

Thừa dịp Chiến Mẫn Quân hoảng thân không để ý, Tô Trà Trà nhanh chóng chui ra khỏi người anh ta.

Cũng không biết có phải do da mặt cô càng lúc càng dày hay là thật sự luyện đến mức bách độc bất xâm rồi mà dưới tình huống bị người khác nhìn thấy như vậy, trong lòng cô lại không hề thấy chút hoảng hốt nào.

Chẳng qua chỉ cảm thấy buồn cười.

Đúng, rất buồn cười.

Sáu năm trước, cô kết hôn với Chiến Mẫn Quân, trong lòng anh ta chỉ có An Ninh, luôn dây dưa không rõ với cô ta.

Hiện tại, Chiến Mẫn Quân sắp phải kết hôn cùng An Ninh rồi, anh ta lại đến dây dưa với cô.

Quá châm chọc! Tô Trà Trà không nhanh không chậm nhặt quần áo của mình ở trên đất lên, từ từ mặc từng cái, mỗi một động tác đều vô hình mang theo ưu nhã.

Cái gáy nhẵn nhụi trắng nõn tinh tế như thiên nga, cằm hơi giương lên, cùng dáng người tấn công phòng thủ hoàn mỹ, bất kể trên người cô ấy có bị hắt bao nhiêu nước bùn nữa, thì cô vẫn là đại tiểu thư Tô gia giỏi giang xinh đẹp khiến người ta thán phục -Tô Trà Trà.

Dù chỉ còn một ngày hít thở, thì khí chất cao quý trong xương cô đều không cách nào có thể che giấu.

Nhìn Tô Trà Trà kiêu ngạo trước mặt, An Ninh cảm thấy cực kỳ hận, cũng cực kỳ ghen tị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.