Được Uyển Dư hôn, gương mặt đẹp trai đen thui của Lục Minh Thành nhanh chóng sáng lên vào phần, trong con người tĩnh mịch kia cũng xuất hiện ánh lửa nhỏ vui vẻ.
Anh đổi khách thành chủ, ôm lấy ót của Uyển Dư dùng sức hôn, cơ hồ như muốn đem môi lưỡi cô nuốt trọn.
Uyển Dư bị Lục Minh Thành hôn đến không thở nổi chỉ có thể há to miệng thở hổn hển, hấp thu khí tức từ miệng của anh.
Lục Minh Thành thừa dịp này lách vào không để cho Uyển Dư kịp lui, tựa như, thời gian còn lại của cô, đời đời kiếp kiếp đều phải sa và trong nụ hôn nóng bỏng của anh.
Đàn ông luôn là vậy, ăn tủy biết vị, nếm một chút là không nhịn được muốn nhiều hơn.
Mặc dù trong xe có tấm ngăn cách nhưng còn tài xế, Lục Minh Thành cũng không muốn trêu đùa Uyển Dư quá trớn.
Vừa xuống xe, Lục Minh Thành liền ôm Uyển Dư bước nhanh đến phòng ngủ của mình.
Sau khi bị anh ôm đến phòng ngủ, Uyển Dư mới muộn màng nhận ra, cô hiện tại đã bị anh dẫn đến Thiển Thủy Loan.
Có một loại cảm giác như lỡ lọt vào ổ sói.
Bây giờ cô có thể yêu cầu trở về tiểu khu Phúc Tinh hay không? Câu trả lời hiển nhiên là đừng hòng.
Nụ hôn của Lục Minh Thành càng lúc càng trở nên nóng bỏng, dán trên môi Uyển Dư, càng khắc sâu vào lòng cô hơn.
Uyển Dư cảm thấy mình điên rồi, ở trước mặt cậu trẻ cô hoàn toàn không có bất kỳ chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cua-anh/3176526/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.