Chương trước
Chương sau
Nghe mọi người trong đoàn lần lượt bàn luận khiến Trịnh Y tức đến mức mặt biến dạng, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Cao Y Y rồi xoay người bước ra khỏi địa điểm quay.

Thật đúng là, thà đối mặt với đối thủ như thân còn hơn là đồng đội như lợn! Sao cô ta có thể cùng hợp tác với một người não tàn như Cao Y Y chứ. Diệp Hiểu Khê ngồi trên xe, cô vẫn từ xa nhìn về phía hồ, bộ dạng như sự việc không hề liên quan đến cô.

Cô ta không biết nên nói là Uyển Dư may mắn hay mạng lớn, cô ta hết lần này đến lần khác lên kế hoạch Uyển Dư, không ngờ đến cô đều có thể thoát khỏi nạn.

Cho dù mọi người cứ nghĩ Uyển Dư đã bị Hàn Tịnh đá thì vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Uyển Dư.

Thủ đoạn hãm hại bình thường không thể chấn chỉnh Uyển Dư, cô ta cân phải làm gì đó tàn nhẫn hơn mới có thể khiến Uyển Dư không trở nổi mình! Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trên hòn non bộ xa xa, khóe môi Diệp Hiểu Khê không khỏi nhếch lên.

Uyển Dư, cô sẽ sớm ổn thôi! Lần này, cho dù Lục Minh Thành có ra tay cũng giúp không nổi côi Mặc dù hôm nay Uyển Dư không bị Trịnh Y vào Cao Y Y hãm hại thành công, nhưng trong lòng cô vân có chút hụt hẫng.

Điều cô muốn chỉ là một công việc bán thời gian đơn giản, nhưng cô không ngờ rằng trong đoàn phim sẽ luôn có một số người rảnh rỗi muốn ngáng đường cô.

Có lúc Uyển Dư đều không muốn tiếp tục làm việc với đoàn phim nữa, nhưng cô đã ký hợp đồng với đoàn phim rồi, thêm việc cô không phải là người thích bỏ cuộc giữa chừng nên cô vẫn quyết định hoàn thành hết công việc của đoàn phim.

Vào buổi trưa, Lục Minh Thành một mực muốn cùng cô ăn cam, Uyển Dư cảm thấy có người bạn trai như Lục Minh Thành, cái gì cũng tốt nhưng lại quá dính người.

Buổi tối muốn ôm cô ngủ, buổi trưa muốn ăn cơm cùng cô vân không làm hài lòng anh, anh vẫn mặt đen xì, động chút liền muốn đánh gãy chân cô.

Không, cô vừa muốn nói cô ăn cơm hộp ở đoàn phim là được rồi thì Lục Minh Thành liên nói lại một câu: "Ừm, em có thể không ăn cơm cùng anh, em yên tâm, anh nhất định sẽ đến đoàn phim đánh gãy chân em."

Uy hiếp, đây chính là uy hiếp! Uyển Dư thừa nhận bản thân cô đúng là không có đủ dũng khí, cô lại phải khuất phục trước sức mạnh của Lục Minh Thành.

Cô đồng ý ăn cơm trưa với Lục Minh Thành, nhưng cô lại chọn một nhà hàng xa đoàn phim, bởi vì cô không muốn mọi người nhìn thấy cảnh cô ở cùng Lục Minh Thành.

Lúc Uyển Dư vừa bước vào nhà hàng liên nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của Lục Minh Thành.

Uyển Dư có chút mông lung, tại sao cô đã đồng ý cùng anh ăn cơm trưa rồi mà mặt anh vẫn đen thế? "Uyển Dư, em là người sợ người khác biết sao?"

Không đợi Uyển Dư lên tiếng thì Lục Minh Thành đã đột ngột lạnh lùng hỏi.

"Không!"

Uyển Dư vội vàng lắc đầu: "Cậu trẻ, anh đẹp trai thế này sao có thể sợ người khác biết chứt"

"Đừng có nịnh nọt!"

Lục Minh Thành ghét bỏ nhìn Uyển Dư, sắc mặt của anh trong chốc lát trông đã tốt hơn rất nhiều, nhưng gân như ngay lập tức, ánh mắt Lục Minh Thành lại chìm xuống: "Uyển Dư, em rất sợ người khác biết mối quan hệ của chúng ta? "

Lục Minh Thành sáng nay đã nói muốn cùng đi đến đoàn phim với Uyển Dư, nhưng lại bị Uyển Dư từ chối.

Trưa nay anh đến dùng bữa với cô, không ngờ cô lại chọn một nhà hàng hẻo lánh như vậy.

Anh không ngốc, chỉ cần nghĩ đến đây anh đương nhiên có thể đoán được cô không muốn đồng nghiệp trong đoàn phim biết mối quan hệ giữa bọn họ.

Lục Minh Thành nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mình, đột nhiên anh liền sinh ra loại cảm giác buồn bã khi danh tính của mình không được công nhận.

"Nói chuyện!"

"Em..."

Thấy tâm trạng Lục Minh Thành có vẻ không ổn, Uyển Dư không khỏi nuốt nước miếng.

"Cậu trẻ, em nghĩ chúng ta nên giữ thái độ thấp một chút sẽ tốt hơn.Mọi người đều nói nếu bày tỏ tình cảm quá nhanh sẽ kết thúc sớm, em lại muốn ở bên cạnh anh mãi mãi"

Nói xong, Uyển Dư có chút khâm phục chỉ số thông minh của mình, đúng là một câu trả lời không chê vào đâu được! Cô vừa có thể giải thích lý do, vừa thuận tiện thể hiện tình ý của mình với cậu trẻ.

Cô thực sự muốn tự khen minh! Cô cứ nghĩ lời nói của mình sẽ làm sáng lên khuôn mặt đen của Lục Minh Thành, ai biết được, Lục Minh Thành lại lạnh lùng khịt lạnh một tiếng "Hừ!"

Cô đã nói như vậy rồi mà cậu trẻ vẫn còn khó chịu? Uyển Dư nghiến răng, xem ra chỉ có thể sử dụng biện pháp nhanh tay này thôi.

Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Lục Minh Thành, cô vươn tay ôm cổ Lục Minh Thành, đôi môi ửng hồng hé miệng: "Cậu trẻ, anh đừng tức giận nữa có được không?"

"Hôn một cái!"

Lục Minh Thành ra lệnh với một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng dái tai của anh đã có chút hơi đỏ.

Uyển Dư thuận theo, cô mím miệng sau đó đặt lên môi Lục Minh Thành một nụ hôn nhẹ.

Lần này, Lục Minh Thành phản kích từ khách thành chủ, anh gân như đốt cháy môi và lưỡi của Uyển Dư thành tro.

Hai người đang hôn nhau say đắm thì điện thoại của Uyển Dư đột nhiên vang lên.

Cuộc điện thoại từ số lạ, ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói hung dữ của Dương Tuyết truyên đến: "Uyển Dư, con trai và con gái cưng của cô đang ở trong tay tôi, cô chờ nhặt xác của bọn chúng đi!"

"Dương Tuyết, tôi không cho phép cô làm hại đến Bảo Bảo và Bối Bối!"

Dương Tuyết là người sai khiến người khác thả rắn cắn cô, nhưng Uyển Dư thế nào cũng không nghĩ đến Dương Tuyết lại điên cuồng ra tay với hai đứa nhỏ.

"Uyển Dư, cô đây là đang uy hiếp tôi?"

Trong giọng nói của Dương Tuyết mang theo hận ý, cô ta cười lạnh: "Uyển Dư, cô hiện tại không đủ tư cách uy hiếp tôi! Cái mạng nhỏ của cặp song sinh của cô đều đang ở trong tay tôi, nhất thời tôi không vui cũng có thể cắt đứt cổ bọn nó"

"Dương Tuyết, đừng làm tổn thương đến Bảo Bảo và Bối Bối!"

Uyển Dư cố nén sự run rẩy trong lòng: "Dương Tuyết, người cô hận là tôi, cô muốn giải quyết tôi như thế nào đều được, nhưng đừng làm hại đến Bảo Bảo và Bối Bối"

Thật ra trong lòng Uyển Dư vẫn còn tôn tại một tia hy vọng, cô hi vọng Dương Tuyết chỉ đang cố ý hù dọa cô thôi, Bảo Bảo và Uyển Nghi vốn không hề ở trong tay Dương Tuyết, ai biết được, trong giây tiếp theo Dương Tuyết liền tắt đứt điện thoại mà gọi video call cho cô.
Từ video, cô thấy rõ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi bị hai người đàn ông to lớn giữ ở một bên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ còn có vết máu.

Nhìn thấy dòng máu đỏ rực này, Uyển Dư chỉ cảm thấy tim mình như bị cắt ra, Dương Tuyết làm tổn thương đến cô thể nào cô cũng không bận tâm, nhưng cô không cho phép người khác làm tổn thương đến bảo bối của mình! Uyển Dư đau đớn nắm lấy ngực chính mình, cô ép mình bình tĩnh lại: "Dương Tuyết, cô nói đi, cô rốt cuộc muốn làm cái gì! Cô muốn tôi làm gì tôi đều tình nguyện làm hết, tôi chỉ cần cô có thể buông tha cho bọn nhỏ!"

Đúng, nếu như Dương Tuyết thực sự muốn giết Bảo Bảo và Bối Bối thì cô ta trực tiếp ra tay là được rồi, không nhất thiết phải gọi video cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.