Quý Ngôn cũng nhìn thấy bức ảnh này, anh ta khắp khiêng đi đến và chộp lấy điện thoại của Lục Minh Thành một cách hào hứng. "Oa, Lục Cửu, cậu khi nào mà lại có một đứa con trai lớn như vậy? Cậu thật là giỏi giấu điểm nha, người anh trai tôi đây luôn cho rằng cậu bất lực, không ngờ cậu còn có thể có một đứa con trai" “Đứa trẻ này không phải con trai tôi." Lục Minh Thành nhẹ nhàng nói. "Không phải con trai của anh?! Anh cho rằng tôi bị mù à! Giống nhau như thế này, làm sao nó không phải là con của anh!" Quý Ngôn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Gia Bảo trên màn hình, sau đó nói với Lục Minh Thành một cách vô tội vạ, "Lục Cửu, anh nói thật xem, dây có phải là con của anh và Hiếu Khê không?" "Không thể nào là Hiểu Khê được. Mấy năm gần đây Hiểu Khê đều đóng phim. Tôi không có nghe nói cô ấy mang thai và sinh con!" Nghĩ đến điều gì đó, Quý Ngôn đột nhiên nói: "Lục Cửu, đứa nhóc này không phải là do vợ cậu sinh ra đó chứ?! Cậu ở Quý gia nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa bao giờ gặp qua chị Cửu 12Tôi chỉ nhớ chị Cửu dường như tên Diệp, Diệp ... Lục Cửu, chị dâu tên là gì? " “Quên mất rồi." Khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Thành không chút dao động, giống như đang nói về người không liên quan gì đến mình. Quý Ngôn "..." Được rồi, câu ta còn không nhớ tên vợ mình, thật nhân tâm! Thật tàn nhận, đứa trẻ này có lẽ không phải do vợ lão Cửu sinh ra rồi Quý Ngôn hằng giọng, "Nhưng mà, người sinh ra đứa nhỏ này là ai đây? Cậu làm cho người khác có thai, vậy mà lại không để ý, Lục Cửu, cậu quả là cầm thủ nha. "Còn có vợ của cậu nữa, thật đáng thương. Một Hiểu Khê còn chưa tính, nay lại xuất hiện một đứa con không biết từ đầu chui ra. Làm sao có thể khiến chị Cửu yêu cầu được đây? Chị dâu đáng thương của tôi, tại sao chị ấy lại có thể cưới Lục Cửu anh đây 2 Có khác gì loài cầm thủ không chứ ... Lục Minh Thành phớt lờ lời nói nhảm nhi của Quý Ngôn. Anh lấy điện thoại di động của mình và gửi một tin nhắn cho Take Daddy and bring Home " Cháu đang ở đâu? Chủ sở cháu và đưa cháu đi làm xét nghiệm quan hệ cha con." Take Daddy and bring Home: "Cháu đang ở trạm Bảo hộ trẻ em, cháu và em gái đang đợi bạn ở cổng của tram." Lục Minh Thành cau mày, trạm cứu hộ trẻ em, là một trạm rất lâu đời, họ sống ở đó sao? Nghĩ rằng đứa trẻ giống mình có thể đang phải sống một cuộc sống nghèo khổ và khó khăn hàng ngày, Lục Minh Thành giật mình một cách khó hiểu, có một chút đau đớn trong trái tim anh thoáng qua.
Sự chú ý của Quý Ngôn hoàn toàn không đặt trên người Lục Minh Thành, sau khi nhìn thấy ảnh của Diệp Gia Bảo, mắt anh gần như dân vào điện thoại của Lục Minh Thành Nhìn thấy từ "em gái", đôi mắt của Quý Ngân gần như bật ra khỏi hốc. Lục Cửu sinh liền một lúc có hai đứa con 2 khả năng gieo hạt này có phải là hơi mạnh quả không?! Quý Ngôn rất muốn nhìn thấy con trai và con gái của Lục Minh Thành, thấy Lục Minh Thành chuẩn bị đi ra ngoài, anh ta khập khiễng và đuổi về phía trước, nhưng cái chân gãy của anh vẫn chưa hồi phục nên anh không thể đuổi kịp được. Ngay khi Lục Minh Thành lên xe, anh ta bấm số điện thoại di động của Hàn Tịnh. Lời nói của Lục Minh Thành ngắn gọn và rõ ràng, "Hãy đến bệnh viện thành phố, muốn cậu làm kiểm tra quan hệ cha con Hàn Tinh ngần người khi nhận được cuộc gọi, nhưng vì quá sợ hãi người chủ ruột của mình, anh với với vàng vàng đi đến bệnh viện thành phố. Nhưng, mình làm xét nghiệm quan hệ cha con với ai chu? Lục Minh Thành đi đến chỗ cậu bé, không biết tại sao, hiện tại Lục Minh Thành rất muốn nhìn thấy cậu bẻ giống hệt mình. Khi anh lái xe ngang qua, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đã đợi sẵn bên ngoài trạm. Diệp Uyễn Nghi nắm lấy tay Diệp Gia Bào, "Anh à, anh nghĩ chú ấy sẽ là bố của chúng ta sao? Em rất lo lắng với hồi hộp, em lo lắng đến mức muốn ăn số cô la luôn rồi này." Diệp Gia Bảo khỏe mỗi giật giật, cậu biết là do con bé muốn ăn sô cô la, thể nên mới phải tìm nhiều như vậy lý do như vậy! Mặc dù nghĩ như vậy, cậu bé vẫn từ trong túi lấy ra một viên sô cô là nhét vào tay Diệp Uyển Nghi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt dịu dàng lại không che giấu được. Nhìn thấy miếng sô cô la này, Diệp Uyển Nghi rất hai lòng, cô ăn miếng sô cô la này, đôi mắt long lanh lại càng vui vẻ cong thành hai cái hình chóp nhỏ. Những gì mà Lục Minh Thành nhìn thấy khi đến chỗ hẹn chính là bức tranh này. Cậu bé mặc bộ đồ đen nhỏ nhắn đứng một bên một cách lạnh lùng. Khi nhìn cô bé, cậu bé thể hiện rõ sự trìu mến và dịu dàng. Còn cô bé thi mặc áo phông màu hồng nằm lấy cảnh tay cậu bé, cười tươi như hoa, vô cùng bình yên.
Lồng ngực Lục Minh Thành khẽ run lên, anh cảm thấy trái tim lạnh lọ dường như có vết nứt, trong lồng ngực có một thứ lạ lắm gọi là dịu dàng, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi cũng chú ý đến chiếc Lamborghini màu đen, Diệp Gia Bảo giơ ngón tay út mũm mĩm lên chỉ, "Đây có thể là xe của bố không?" "Ừ." Diệp Gia Bảo nhìn biển số xe, cậu đã tìm hiểu thông tin của Lục Minh Thành, chiếc xe này quả thực là một trong những chiếc xe thể thao đắt tiền mang tên Lục Minh Thành. . Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ anh trai, nụ cười của Diệp Uyển Nghi càng rạng rỡ hơn, cô lao đến xe của Lục Minh Thành và vẫy tay mạnh mẽ, "Chào Daddy!" Lực Minh Thành mở cửa xe và bước ra với dõi chan dài thẳng tắp của mình, và anh đã bắt gặp một gương mặt của chính mình. Uyển Nghi nhìn Lục Minh Thành, và sau đó là Gia Bảo. Bố là bản sao của anh trai. Không phải là anh trai anh ấy là bản sao của bố mới đúng. Trông thật thần kì, đây chắc chắn là bố của họ! Gia Bảo, người luôn tỏ ra bình tĩnh, cũng vô cùng sửng sốt. Sự giống nhau lúc bên ngoài của Lục Minh Thành và cậu nhiều hơn trong ảnh. Cậu bé gần như chắc chắn rằng đây là bố của họ Diệp Gia Bảo tiến lên, ngập ngừng hỏi: "Chủ có phải là bố của chúng cháu không?" Lục Minh Thành chưa kịp nói, Uyền Nghi đã hào hứng nói: "Còn phải hỏi sao! Bố giống anh nhiều như vậy, hắn là bố của chúng ta rồi!" Vừa nói, Uyển Nghi vừa ôm lấy Lục Mình Thành, "Bố con và anh hai nhớ bỏ quả Cuối cùng chúng con cũng tìm được bất "Bố ơi, một mình mẹ kiếm tiền nuôi gia đình rất mệt. Bố phải giúp mẹ kiếm tiền và mua cho con những món ăn ngon! Con muốn ăn thật nhiều sô cô la!" Khỏe môi Diệp Gia Bảo không ngừng co giật, những lời này đúng là bản chất của của người ham ăn ngư con bé, Diệp Uyền Nghi, em thật là lắm chiêu! Ăn nhiều sôcôla như vậy, không sợ sau này béo quá không lấy được chồng sao! Điều mà Lục Minh Thành ghét nhất đó chính là người khác chạm vào mình, cứ tưởng rằng khi Uyền Nghi về tới anh sẽ đẩy cô bé ra, thể nhưng lại cảm thấy cái ôm này lại có chút ấm áp. Làm cho trái tim cứng ràn lạnh giá của anh ấy nhẹ nhàng hơn. Anh nghĩ anh sẽ không thể chịu đựng được khi nói rằng anh thực sự không phải là bố của chúng. Cho dù Diệp Gia Bảo còn trẻ và trưởng thành như thế nào, dù sao cậu ta cũng chỉ mới bốn tuổi rưỡi, đối mặt với người rất có thể là bố của mình, cậu bé cũng 2015, chủ có đến khách sạn Hoa Nguyên chứ?" không thể duy trì bộ dạng lãnh đạm mãi được. Cậu bé bước tới với vẻ phần khích thể hiện rõ ràng trong giọng nói của mình, "Chú có thực sự là bố của chúng cháu không? Vào đêm ngày 8 tháng 6 năm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]