Đêm khuya, Đường Tư Nguyên nồng nặc mùi rượu mở cửa nhà. Phòng khách sáng trưng, TV đang chiếu《Như Ý Truyện》, vừa khéo đến đoạn tên hoàng đế đểu cáng coi trọng Hương Phi. Trong khi đó, cô bé trên sô pha chẳng đoái hoài đến màn hình, ngủ li bì.
Anh duỗi tay bế cô. Cô choàng tỉnh, chủ động lăn vào vòng tay anh, làu bầu: “Người đứng xa xa mà mùi cồn đã dựng em dậy. Hai người Chanh Chanh (*) sao rồi mình?”
(*) Gốc 小柠子 – Tiểu Chanh Tử, biệt danh của Phó Ninh, vì Ninh 柠 trong 檸檬: quả chanh
Đường Tư Nguyên vui vẻ thư thái, phì cười: “Xả ra thì đỡ hơn nhiều. Anh đưa bọn nó về nhà rồi, ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Vậy thì tốt,” Đôi mắt ngấn nước của Điền Thanh Trừng nhập nhèm nhìn Đường Tư Nguyên, thầm thì: “Hồi nãy em mơ, mơ thấy bọn mình hồi Đại học. Chanh Chanh là tên mọt sách còn Thành Trạch là thanh niên ó đăm……”
Bốn người vô tư tạo thành một bức tranh yên ả và đẹp đẽ, ghi dấu vào bộ sưu tập ảnh xưa.
Đường Tư Nguyên vững vàng ôm cô, lững thững bước trên sàn nhà, hương thơm ấm áp và mùi rượu quyện vào nhau, tạo thành cảm giác êm dịu.
“Còn anh, ngồi cạnh em học ké lớp. Mọi người giễu cợt rằng anh là tên ở rể lớp thiết kế. Rất nhiều bạn nữ trong lớp cười chê anh mà anh chẳng hay chi, còn cười khờ,” Điền Thanh Trừng mỉm cười: “Thầy cô quen mặt anh, điểm danh anh trả lời câu hỏi. Anh có biết đâu, thập thò hỏi em……”
Đường Tư Nguyên nhếch khóe miệng, bảo: “Em cố ý nói đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cong-chua-va-chang-lo-lem/574538/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.