Một sân thượng vắn người, nhìn sơ qua thì cũng biết nơi này đã lâu ko có người tới, thân hình một cô gái ngồi trên thanh sắt của sân thượng cứ như bức tranh tuyệt đẹp làm sây đắm lòng người.
Mái tóc dài buôn thả đung đưa trong gió, bộ y phục màu trắng kẻ lướt theo, ánh nắng rội thẳng vào mặt của nó làm thân hình ánh lên tia hòa quang của ban mai, ngồi đó nó nhìn xuống sân trường, hàng trăm con người(vampire) đi ra đi vào như đàng kiến.
Giờ là 7h50', sắp đến giờ học rồi nhưng nó vẫn ko có ý định rời đi. nó muốn tận hưởng ban mai, tận hưởng những thứ mà thiên nhiên ban tặng cho muôn loài.
Ko gian yên tĩnh chỉ kéo dài vài phút thì bị phá hủy bởi tiếng"Két" của cánh cửa, một người con trai đang từ từ tiếng lại gần nó, nhưng khoản cách chỉ còn là vài mét thì bước chân đó lại ngừng lại.
Nhìn nó đang tận hưởng khí trời thì người con trai đó lại ko muốn phá hủy, nhưng ko muốn ko được vì anh co việc nói vs nó. -Tiểu Bạch!.
Nó vẫn ko quay lại nhưng ko quay lại ko có nghĩa là ko trả lời.- Oppa à!.
-Gì?, nói đi!.
-Em nhớ quá!. -Nhớ ba người đó quá!, làm sao đây?. Một giọng nói u buồn, giọng nói và lời nói này như muốn đâm xuyên vào tâm can của người nghe.
Ko chỉ nó buồn mà oppa nó cũng buồn ko kém, anh gặn nó vào chính cái ngày đó, anh thì bị lạc đường, anh đi sâu vào rừng, càng đi càng sâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cong-chua-trong-the-gioi-vampire/2501910/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.