"Đẹp quá, A Âm, chúng ta giữ cái này lại dùng đi, đừng bán nữa." Chính mình nhìn người trong lòng đích thân thêu thành uyên ương nghịch nước, thợ săn lớn yêu thích từ đáy lòng.
"Đã đồng ý với người ta tuần sau lên chợ giao đồ rồi, sao vậy được chứ? Cái này không được đẹp lắm, sau này ta thêu một đôi đẹp hơn, giữ lại tới lúc ngươi thành thân thì dùng." A Âm vừa thêu hoa sen trong nước vừa khẽ cười nói.
Thợ săn liếc nhìn nàng một cái thật sâu, không cho ý kiến.
Sáng sớm hôm sau, hắn mang theo lương khô hai ngày, dắt ngựa đen đi vào núi. Nhìn theo bóng dáng nghiêm túc như thể sắp đi làm chuyện lớn, Lâm Uyển Âm thấy thợ săn chất phác này hơi buồn cười nhưng cuối cùng không thể vô duyên mà cười nên cổ vũ: "Chúc ngươi thắng ngay trong trận đầu, mã đáo thành công."
Thợ săn ngoảnh lại, khoát tay với nàng, lại có dáng dấp hơi lưu luyến khi chia tay.
Người đàn ông đi rồi, tâm trạng cô nương càng thoải mái hơn, dứt khoát đóng hàng rào tre, đóng cửa từ chối tiếp khách. Dù thế nào đi nữa thì hắn đã bổ một đống củi chỉnh tề, múc đầy một chum nước lớn, gạo và mì trong nhà đã mua đủ, vừa nãy trước khi hắn ra ngoài đã tới vườn rau bên cạnh, hái cho nàng bốn năm loại rau mang về. Hắn đi hai ngày, nàng không lo cơm áo, có thể sống hai ngày bình thường vô cùng thoải mái.
A Âm xoay người vào nhà, cài then cửa lại, cởi quần áo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-cong-chua-tho-cua-tay-tho-san-xoang/2562701/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.