Chương trước
Chương sau
A Âm cũng không cảm thấy có gì bất thường, ánh mắt chuyên chú nhìn công chúa thỏ trong lòng bàn tay, vừa vỗ về bộ lông trắng mềm mượt của nó, vừa nhẹ nhàng đi về phía trước, khóe mắt trông thấy bóng dáng cao lớn kia không sánh bước cùng nên quay đầu hiếu kỳ nhìn sang.

A Âm giật mình phát hiện nước trong thùng vơi đi một nửa, lại nhìn thấy giày và ống quần sũng nước của hắn, khẽ giọng cười: "Ngươi cũng gánh nước bao năm thế rồi, sao lại vẩy ra như thế chứ?"

Thợ săn lớn cúi đầu, như thể đang nhìn xuống mặt đất, trông vào chỗ nước vẩy ra kia. Nhưng ánh mắt kia mờ mịt quá, không có vẻ là thế. Chỉ thấy mắt hắn hấp háy, bờ môi mím chặt lại, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Sao ngươi biết Minh Hạo?"

"Một trong tứ đại thiên tướng, Tinh Thần Hạo Hãn, thủ hạ của Cảnh nguyên soái Lôi Đình quân, ngươi chưa từng nghe nói đến sao?" Lâm Uyển Âm cảm thấy Lôi Đình quân nổi tiếng thiên hạ, không phải chuyện gì bí mật đi.

Thợ săn lần nữa dừng bước chân lại, rồi nhanh chóng đuổi theo, cùng nàng sóng vai đi về phía trước: "Từng nghe nói đến Lôi Đình Quân, nhưng không biết Tinh Thần Hạo Hãn, vậy ngươi nói thử xem Minh Hạo này là ngươi thế nào?"

"Hắn ấy hả... là một người quái dị!" Lâm Uyển Âm không chút khách khí đánh giá một câu, nói rồi lại tự cười ha hả.

Thân hình thợ săn hơi chấn động một chút, bị vấp đất, nước trong thùng lại vẩy ra thêm nữa: "Sao ngươi biết hắn là người quái dị? Ngươi gặp hắn chưa?"



"Chưa từng gặp nha, nhưng vì chưa từng gặp nên mới bảo hắn là người quái dị."

"Ngươi, cái cô nương này, ngươi đúng là... rõ ràng chưa từng gặp người ta, sao lại nói người ta như thế?"

A Âm xoay đầu lại, dẩu miệng nhỏ lên, liếc hắn một cái: "Chẳng phải ngươi cũng chưa từng gặp hắn sao? Sao lại bao che cho hắn như thế? Ta cho ngươi biết vậy, cũng bởi vì ta không có thấy hắn ra sao nên mới khẳng định hắn là người quái dị. Vì ngày đó khi ta đến quân doanh, hắn đeo mặt nạ, nhất định không chịu tháo xuống. Ngươi nói xem, nếu hắn không phải người quái dị, sao lại không dám tháo mặt nạ ra chứ? Để cho người ta nhìn mặt một cái thì có làm sao? Mất miếng thịt nào à?"

"Khụ khụ!" Thùng nước trong tay thợ săn lung lay, vì chỉ còn mỗi cái thùng không nên không văng ra được bao nhiêu nữa: "Người ta không chịu tháo mặt nạ ra đương nhiên là có lý do không thể tháo được. Ngươi lại không thông cảm cho người ta, còn tùy tiện bình luận, nếu lỡ oan uổng người tốt thì sao?"

"Hắn mà là người tốt á hả? Hừ, ta không tin đâu nhé. Trốn trốn tránh tránh, lần thứ nhất là ở phủ Thái Thú, nhóm chủ soái Lôi Đình quân đều đến, nhưng không thấy hắn đâu cả. Lần thứ hai, ta cố tình lẻn vào quân doanh trông hắn thế nào, dù có đứng đối diện rồi, nhưng hắn lại nhất định không chịu tháo mặt nạ ra. Ngươi nói xem, một nam nhân lòng dạ hẹp hỏi như thế, đáng ghét chết đi được." A Âm giọng dịu dàng kể lể.

"Sao ngươi lại không chịu nghĩ cho người khác như thế chứ? Ta đoán hắn chắc chắn là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng đó." Thợ săn còn giải thích giúp Minh Hạo: "Thêm nữa, một cô nương như ngươi chạy vào quân doanh nhìn đàn ông làm gì?"

"Không phải tại ta muốn nhìn nha, tiểu thư nhà ta muốn đi, nên ta phải đi theo đó. Hầy dà, được rồi, không bàn đến hắn nữa. Dù sao cũng là tên của người khác, không phải của ngươi, ngươi không thích gọi tên đó thì đừng gọi. Tên Tháo Niễn Tử bao nhiêu năm rồi, thế thì để nguyên vậy." Nhắc đến cái tên đáng ghét kia là A Âm lại mất kiên nhẫn.

Thợ săn cúi đầu nhìn qua thùng nước không còn được mấy giọt, lẳng lặng thở dài: "Chút nước này cũng không được nổi nửa vại nữa. Được rồi, để ta quay lại múc thêm."

"Đừng đi, sắp về đến cửa rồi, ta cũng không muốn đi thêm một chuyến với ngươi đâu. Ngươi cứ đổ chỗ nước này vào chậu, ta dùng rửa chén trước rồi ngươi đi xách." A Âm đi tới lui một chuyến cũng cảm thấy hơi mệt, thêm hôm nay vốn cùng hắn đi lên núi một chuyến ban sáng nữa, hai chân đã mỏi nhừ, không muốn đi lại thêm chút nào."

"Yếu đuối quá đi mất! Thế mà còn không biết xấu hổ nói người khác." Thợ săn ngoài miệng thì chế nhạo, nhưng hành động lại hết sức chiều theo ý nàng. Đi vào nhà, rót thùng nước vào chậu gỗ lớn để nàng rửa chén, còn mình thì xoay đòn gánh lại ra ngoài.

Lần này không có nàng đi theo bên cạnh nghịch ngợm quấy rối, thợ săn chạy như bay, đi nhanh chóng về. Lúc hắn gánh hai thùng nước lớn về, A Âm còn chưa rửa bát xong.

"Sao lần này ngươi lại đi nhanh thế? Vậy mà còn chẳng vãi ra chút nước nào. Hai lần trước ta đi cùng cũng không thấy ngươi giỏi như thế." A Âm giật mình nói.

"Ta giỏi giang thế nào ngươi cũng thấy hết rồi, chẳng phải vì ngươi đi chậm nên phải chờ ngươi đó sao? Cái đoạn đường đó ta đi ba lượt vừa đi vừa về, ngươi chắc còn chưa nổi một chuyến." Hắn lấy đòn gánh xuống, tay lớn mạnh mẽ nắm chặt thùng, nâng một thùng nước đầy tràn lên, róc rách rót vào trong vại đựng nước.

A Âm không phục, bắt đầu dẩu miệng: "Hừ! Ngươi vốn chính là một lão thô kệch, đương nhiên là có đương nhiên là có sức lực. Ta và ngươi không giống nhau, ta cũng không kiếm sống bằng nghề đi săn."

Thợ săn bị nàng chọc cho cười ha ha: "Đúng, ngươi không kiếm sống bằng việc đi săn, ngươi sống bằng việc làm vợ người khác."

"Ha! Ngươi xem thường ngưới khác đấy à? Ngày mai đi chợ huyện thành thử xem, bổn cô nương nhất định sẽ tìm được cách để buôn bán. Ta không tin, đường đường đệ nhất Thanh Châu như ta..." Lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Mình bảo hắn thân phận của mình là nha hoàn, như vậy đương nhiên không thể nói ra thân phận thật sự mình là đệ nhất tài nữ Thanh Châu. "Dù sao ta cũng có thể kiếm được tiền, không tin thì ngươi cứ chờ mà xem."

Sau đó, hai người lại không gây sự gì nữa, lại nhanh chóng đến lúc đi ngủ. Lâm Uyển Âm ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm một cái khác một cách xuất thần. Rốt cuộc có nên ngủ chỗ chúng mày không? Hay là nên lên giường ngủ? Không thì mình chơi hên xui một chút vậy.

Cô nương vươn tay ra, ngồi giữa giường và ghế chỉ tới chỉ lui, miệng thì thà thì thào: "Đếm này đếm này hạt đậu nhỏ, chỉ đến xem người đó là ai, chỉ xem đêm nay ta phải..."

Tháo Niễn Tử rửa chân xong thì vào nhà, trông thấy tình cảnh thú vị ấy. Hắn ngồi ở mép giường, buồn cười nhìn nàng: "Ngươi không ngủ được hay sao mà còn ngồi làm gì ở đó?"

"Hả?" A Âm đang chú tâm đếm số thì bị giọng nói vang lên bất thình lình làm giật nảy người, quay đầu nhìn hắn một cái, chớp đôi mắt to ngập nước, ảo não vỗ đùi: "Ây da, sao ngươi lại ngắt ngang người ta vậy. Ta quên mình đếm đến đâu rồi."

"Ha ha ha..." Thợ săn cao giọng cười to. Tiểu nương tử nhà hắn không chỉ xinh đẹp như hoa, lại còn rất thú vị. Mặc dù có đôi khi nàng sẽ đùa nghịch, tâm cơ một chút, nhưng đa số thời điểm lại vô tư như một đứa trẻ vậy.

"Cười cái gì mà cười? Ngươi đừng cười, người ta đang quyết định một chuyện rất quan trọng." Lâm Uyển Âm cười duyên giận hắn, lại bắt đầu đếm từ đầu.

Tháo Niễn Tử im lặng, nín cười, lẳng lặng quan sát trong chốc lát, rốt cuộc hiểu ra nàng đang làm gì. Khi A Âm sắp đếm xong, hắn sải bước đi qua, không chút khách khí bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng: "Đừng đếm nữa, mau ngủ ở giường đi, tối hôm qua ngươi ngủ trên ghế mơ thấy ác mộng, ngã xuống đất, suýt gãy mũi rồi đó."

"Hả? Còn có chuyện này nữa sao?" Lâm Uyển Âm sợ đến mức không quan tâm đến tay mình đang bị hắn nắm chặt, vội vàng dùng một tay khác giơ lên sờ mũi mình. May mà chưa gãy, còn thẳng tắp, không lệch tí nào, lúc này mới yên tâm hơn.

"Thật sao? Ngươi đừng hòng lừa ta." A Âm căng mặt ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn. Nàng tự cho là bản thân đang cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong mắt thợ săn chẳng hiểu sao lại có vẻ như cô nương đang nhõng nhẽo.

"Ta là người lớn mà còn làm trò lừa ngươi như thế sao? Nhanh đi ngủ đi, hôm nay chạy trên núi cả nửa ngày trời, ngày mai còn phải đi chợ, ngươi không mệt à?"

A Âm ngẫm lại thấy cũng đúng, hôm nay mình khổ cực như vậy, còn chưa được ngủ trưa, lúc này đã cảm thấy lưng mỏi chân đau, nếu còn nằm trên ghế ngủ nữa chắc chắn sẽ không hết mệt. Ngày mai còn đi huyện thành thăm thú, kiểu gì cũng sẽ mệt mỏi ỉu xìu. Nàng vẫn còn muốn tìm một công việc có thể làm, nếu không có tinh thần thì tìm kiểu gì được đây?

"Ừm... ta ngủ giường cũng được, nhưng ngươi nên đàng hoàng một chút, không được dựa vào ta đâu đó." Lâm Uyển Âm rốt cục cũng phát hiện tay mình bị hắn nắm chặt, vội vàng tránh ra.

Thợ săn nâng tay lên, thân mật xoa nhẹ đỉnh đầu của nàng: "Yên tâm đi, ta không nhát gan, cũng không mơ thấy ác mộng, chỉ cần ngươi không mò vào lòng ta là được."

"Ha ha... ta mới không thèm..." A Âm còn chưa nói dứt lời, chợt nhớ lại tình cảnh nàng ôm người ta sáng này. Khuôn mặt trắng nõn như ngọc lập tức đỏ ửng lên. Nàng im lặng, không nói nữa.

Tháo Niễn Tử cúi người, hai tay đỡ gối, nghiêng đầu nhìn ánh mắt nàng, như thể đã hiểu ra gì đó. Sáng sớm nay hắn cố ý giả vờ ngủ, quả thật là một quyết định chính xác, nếu không nàng còn tưởng rằng mình động tay động chân gì đó nên nàng mới ngủ tư thế như vậy.

Dập tắt đèn dầu hòa, hai người lẳng lặng nằm trên chiếc giường rộng lớn. Hiện gừi đúng là nàng không có lòng nào để dễ dàng chìm vào giấc ngủ, thế là muốn nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình một chút.

"Thợ săn đại ca, trong nhà chỉ có mỗi mình ngươi sao? Cha mẹ ngươi đâu, còn nữa, hôm đó khi đi gánh nước, hình như ta nghe nói ngươi có một tỷ tỷ, còn có cả cháu gái đúng không?"

Tháo Niễn Tử thấy nàng chịu nói chuyện phiếm với mình, trong lòng cũng vui nên nhiệt tình trả lời vấn đề của nàng: "Nhà ta không chỉ có mỗi một mình ta. Trên ta còn một người nữa đấy. Mà, sau này ngươi đừng gọi ta là thợ săn đại ca, phải gọi là tướng công. Cha mẹ ta đều mất sớm, từ nhỏ một tay tỷ tỷ nuôi ta lớn, sau này tỷ tỷ đến tuổi đi lấy chồng nên gả cho con trai thứ ba của một hộ cách đây ba mươi dặm."

"Vậy còn ngươi thì sao? Cứ ở nhà làm thợ săn suốt hả? Hay từng đi đâu rồi? Không hiểu sao ta lại cảm thấy ngươi hơi quen, nhưng ta chưa từng gặp ngươi." Lâm Uyển Âm cũng không cảm thấy hứng thú với tỷ tỷ hay tỷ phu của hắn, chỉ muốn biết chuyện của thợ săn mà thôi.

Sau một thoáng trầm mặc, nàng nghe thấy tiếng nam nhân trầm thấp: "Năm đó tỷ tỷ thành thân ta mới mười bốn, cái lứa tuổi ranh con choai choai bẻ gãy sừng trâu ấy. Trong nhà thiếu đất, ăn không đủ no, tỷ tỷ cứ trộm mang thức ăn của nhà chồng về cho ta. Bị mẹ chồng của nàng phát hiện, nháo ầm một trận, buộc phải thôi, nếu không sẽ hưu (1) nàng. Ta không muốn trở thành nỗi phiền của tỷ tỷ nên rời nhà ra ngoài xông xáo, năm nay mới về."

"Vậy ngươi rời đi cũng hơn mấy chục năm, sao không học được cái tay nghề gì có tác dụng vậy? Về rồi vẫn sống bằng nghề thợ săn, chẳng phải phí công sông xáo rồi ư?"

A Âm vẫn tự mình thao thao bất tuyệt, còn thợ săn bên cạnh đã bị nàng chọc điên đến sắp ngất. Cái gì mà ra đời mấy chục năm, ông đây mới bao lớn đâu? Còn nữa, sao ngươi biết ông đây không học được nghề gì ra trò, chỉ biết đi săn?

Thợ săn tức đến mức không buồn để ý đến nàng, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng, ngáp một cái rồi giả vờ ngủ.

A Âm thấy hắn ngủ thì dần nơi lỏng cảnh giác. Hôm nay vốn rất mệt, thần kinh căng thẳng cả ngày vừa buông lỏng đã nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Cô nương thở đều đều, đã ngủ say rồi, bấy giờ thợ săn mới xoay người lại, nhìn dung nhan xinh đẹp dưới ánh trăng, hồi tưởng lại hết những chuyện diễn ra hai tháng trước.

Hắn vươn bàn tay lớn ra, nhẹ nhàng phủ lên gương mặt nàng, nỉ non: "A Âm, nếu Lôi Đình quân không giải tán, chúng ta bây giờ... sẽ ở bên nhau sao?"

(1) hưu: ly hôn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.