Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời buổi sáng đổ bóng lên chiếc rèm dày đậm màu trong phòng ngủ, giữa tấm rèm có một khe hở dài hẹp, đủ để sắc vàng rọi đến làn da trắng sứ của người con gái trên giường.

Đầu vai mềm mại để hờ ngoài chăn bông, mái tóc mượt mà phủ trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, một bên má đào hồng nhuận áp lên lồng ngực màu lúa mạch mạnh khỏe, cánh tay Thục Quyên vắt qua phần eo săn chắc, để cho hắn ôm trọn cơ thể cô vào lòng, cuối giường, chân của hai người đan vào nhau, khung cảnh sớm mai vừa có chút ấm áp lại vừa đậm mùi tình ái.

Rèm cửa nhẹ đung đưa, tia nắng nghịch ngợm như đang nhảy nhót trên hàng mi dày của người đàn ông, phủ lên sóng mũi cao tựa bức tượng cổ điêu khắc.

Louis nheo mắt nghiêng đầu sang một bên, cảm nhận sức nặng đang dựa vào người mình có hơi khác thường, ngay sau đó, khi các giác quan trải qua một đêm dài dần dần hồi phục, sự mềm mại đặc trưng từ nơi bàn tay chậm rãi truyền khắp các dây thần kinh.

Vội cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt hắn là gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần của Bông nhỏ, cô đang nằm ngủ trong vòng tay hắn thật yên bình, cánh môi khẽ khàng run rẩy, thân thể hồng hào bấu víu vào người hắn như đứa bé con còn ngoan ngoãn trong bụng mẹ.

Nếu không nhờ ký ức điên loạn của đêm qua, có lẽ Louis đã thật sự cho rằng mình gặp ảo giác.

-"Bông ơi..."

Vuốt nhẹ mái tóc đang đổ xuống trước mặt, Louis dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, trong ánh mắt tan rã chỉ còn đọng lại sự yêu chiều đặc biệt. Hắn ôm siết cô vào người, cảm nhận hơi ấm cùng sự non mềm từ cơ thể cô gái trẻ mang lại, hạnh phúc như được bay lên chín tầng mây.

Louis đã từng nghĩ muôn ngàn lần đến ngày hôm nay, đã khao khát đến mức tưởng chừng không thể chờ thêm được nữa, nhưng rồi đến khi thật sự có được cô, hắn lại cảm thấy đây chẳng khác nào giấc mơ hão huyền.

Thục Quyên của hắn, Bông của hắn, cô thật sự đã sa ngã vào vòng tay hắn.

Nhìn ngắm dáng vẻ say ngủ của Bông nhỏ, hắn lại chẳng biết phải nhìn đến bao nhiêu cho đủ. Thục Quyên rất đẹp, nhan sắc của cô không phải chỉ vài lời bình thường là có thể diễn tả được hết. Tuy vậy, trong mắt Louis, hắn vừa yêu vừa hận thứ vũ khí quyến rũ này của cô đến tận xương tủy.

Hận cô sao lại đẹp như vậy, cũng yêu cô sao lại đẹp như vậy.

Hận cô vô tình câu hồn đoạt phách những tên xung quanh, lại yêu cái cách cô chiếm cứ trái tim mình.

Hận cô trở thành con mồi cho kẻ khác, lại yêu cô chìm đắm trong ái tình mà hắn trao cho.

Louis hận cô không thể mãi mãi chôn chặt trong lồng ngực hắn, lại yêu cô đến mức muốn nâng đến trời cao.

Cảm giác yêu hận ấy, cứ như tự mình dùng thân thể nuôi nhốt trăm ngàn con kiến trong người, để chúng tự do chạy loạn, ngày ngày đục đẽo xương cốt của bản thân, lại như đã bán linh hồn cho ác quỷ, dùng máu thịt để trả giá cho mục đích hung hiểm cuối cùng.

Hận sâu thế nào, yêu cao gấp bội.

Một nụ hôn ở má rồi một nụ hôn nơi khóe môi, Louis vừa ôm chặt cô, vừa nhấm nháp làn da trơn bóng của Thục Quyên một cách mất kiểm soát. Da thịt cô mang một hương thơm quyến rũ lạ kỳ, còn hơn bất kỳ loại mùi hương đắt tiền nào hắn từng thử qua.

Nhìn ngắm cô bé con đang vùi sâu trong ngực, Louis tin rằng cả đời này của hắn thật sự không còn cơ hội dành cho ai khác.

Đặt mái đầu nhỏ bé lên cánh tay vững chắc, hắn kéo chăn bông phủ lên cả hai người, sau đó nằm xuống bên cạnh nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của cô.

Cũng tốt thôi, vậy thì hắn sẽ mãi mãi chiếm cứ lấy Thục Quyên, dùng tình yêu của mình nuôi nhốt cô trong chiếc lồng son vĩnh cửu.

Hắn là Louis, là Khải Lâm, ai dám cướp người phụ nữ của hắn.

-"Ưm..."

Từ trong ngực, tiếng rên nho nhỏ như chú mèo con lười biếng vang lên thật khẽ, sau đó, dưới tấm chăn bông sạch sẽ, âm thanh sột soạt từ sự ma sát truyền ra ngoài, tứ chi thon gầy vung vẩy ra khỏi chăn.

Cúi đầu nhìn nàng công chúa còn đang mơ màng cuộn tròn như con tằm trong kén, Louis phụt cười một tiếng, thành công khiến cho cô nàng nào đó mở bừng hai mắt mà hoàn toàn tỉnh táo.

Sau một đêm điên loan đảo phượng, cả người Thục Quyên bây giờ chẳng khác nào tấm giẻ rách, năm lần bảy lượt bị người ta cầm lên nhúng xuống, xương cốt của cô không cần vặn người cũng sẽ nghe được tiếng răng rắc đáng sợ.

Nhưng quan trọng nhất, đêm qua cô đã nói những gì, đã làm những gì, đã uốn éo thế nào thì giờ đây cô vẫn còn nhớ rõ toàn bộ.

Chầm chậm ôm đầu rồi rúc xuống khe hở giữa hai chiếc gối, Thục Quyên ước gì mình có thể xóa bỏ hết tất cả những thứ đó ra khỏi ký ức thì tuyệt biết mấy.

Nhưng thật đáng tiếc, cô chỉ là con người bình thường, không phải là thiết bị điện tử mà muốn xóa là xóa.

Tóm lấy gương mặt đỏ bừng như quả cà chua lên, Louis bật cười khanh khách, tiếng cười đầy khoái chí xuyên qua màng nhĩ như những mũi kim đâm thẳng vào lòng cô, chọt vỡ bong bóng thể diện của Bông nhỏ, khiến cho cô xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

-"Sao vậy? Hửm?"

Kề trán vào tấm lưng đang run lên bần bật, Louis vừa cười vừa thì thầm bên tai cô, ép cô phải cảm nhận thật rõ ràng hơi thở ấm áp cùng mùi hương nam tính vào buổi sáng sớm của người đàn ông.

Thục Quyên thật sự không dám ngước lên nữa rồi, cô không còn thiết tha gì nữa, mặt mũi này biết để đi đâu.

-"Hối hận rồi hả?"

Louis cắn nhẹ vào vành tai nhỏ của Thục Quyên, tận hưởng tiếng kêu ngọt ngào như được ướp mật của cô bé con, vòng tay rắn chắc luồn xuống dưới siết chặt người cô lại, da thịt trần trụi khít chặt lấy nhau.

-"Hu hu..."

Thục Quyên vô thức bật ra hai tiếng nức nở, chóp mũi bé xíu đỏ ửng vì bị cạ xuống giường, bàn tay túm lấy chiếc chăn che đến ngang mũi, chỉ chừa lại đôi mắt to tròn ầng ậng ánh nước ngước lên nhìn hắn.

-"Cục cưng làm sao đó".

Búng nhẹ vào trán cô một cái, Louis nhìn chằm chằm vào Thục Quyên bằng ánh mắt đầy sự yêu chiều, bàn tay cũng vô thức nhẹ nhàng hơn, như thể đang chạm vào một món đồ quý.

-"Ch,chào buổi...sáng..."

Sau lớp bông mềm mại, cô gái nhỏ thỏ thẻ nói mấy tiếng, đôi tai đỏ bừng đến mức nóng ran, nhưng trong lòng lại dần cảm thấy ngọt ngào khó tả.

-"Ừm, chào buổi sáng".

Louis không trêu chọc cô nữa, hắn chỉ gật đầu rồi bình thản đáp lại lời cô, thế nhưng khi đôi môi nhạt màu chạm vào khắp mọi nơi trên gương mặt chôn vùi sau lớp chăn bông, Thục Quyên mới dần dần nhận ra được sự căng tràn đang phải kềm nén dưới cơ thể cứng rắn ấy.

Nắm lấy bàn tay gầy gò nhỏ thó áp vào môi, Louis hơi nhắm mắt lại rồi cẩn thận hôn lên những vết cắn đã chuyển thành màu tím bầm trên làn da trắng nõn. Dưới ánh sáng tự nhiên, cơ thể đầy rẫy vết thương của Thục Quyên cứ vậy mà lộ ra trước hắn, không chỉ vết bầm lớn trên bụng cùng vết rách ở khóe môi do những tên kia làm ra, mà khắp người cô còn được phủ kín bởi sự "yêu thương" mà hắn trao tặng.

-"Có đau lắm không?"

Giọng nói có hơi trầm xuống của Louis làm Thục Quyên chợt thấy nặng lòng. Cô lật tay áp vào má hắn, xoa nhẹ lên đôi chân mày đang chíu chặt vào nhau, nhỏ nhẹ đáp:

-"Em không sao".

Thật ra, nếu đêm qua cô không chủ động mở lời thì sáng nay làm gì có những tàn tích này được, Louis vốn dĩ cũng chẳng ngờ tới Thục Quyên sẽ đề nghị như thế, vậy nên trong một phút mất khống chế, hắn đã phấn khích quá mức mà quên mất phải kềm hãm sức lực của chính mình.

-"Anh xin lỗi Bông".

Áp trán vào chiếc cổ thanh mảnh của cô, Louis nặng nề thở ra một hơi, hắn khẽ siết vòng tay đang bám víu vào cơ thể mềm yếu của Thục Quyên cho thỏa cơn da thịt, nhưng rồi nghĩ đến điều gì đó hắn lại vội vã buông cô ra, tựa như sợ sẽ vô tình khiến cho cô vỡ nát.

-"Em không sao đâu, thật đó".

Vừa vuốt ve thái dương đang giật nảy liên hồi của hắn, Thục Quyên vừa dịu giọng an ủi. Mới kỳ khôi làm sao, rõ ràng người chịu thiệt là cô, vậy mà nạn nhân lại phải quay sang an ủi kẻ đã gây nên thương tích cho mình.

Nhưng biết làm sao được, ai bảo cô phải lòng cái tên xấu xa này làm gì.

Từng nụ hôn thật khẽ lại rơi xuống khắp cơ thể của cô gái nhỏ, những nơi mà hắn đi qua, hắn đều sẽ cẩn thận chạm môi vào dấu vết mà bản thân đã từng để lại, ngay cả ở mảng tím lớn trên vùng bụng phẳng lì cũng được hắn dỗ dành cẩn thận, tưởng chừng như đây là cơ thể của đứa trẻ mới vừa chào đời vậy, non nớt mà đáng quý làm sao.

Đúng là chuyện đời lắm sự buồn cười. Một kẻ đào hoa lắm thói như Louis vậy mà cũng có lúc biết xót cho thân má hồng. Đâu phải hắn chưa từng ngủ với cô gái khác, thậm chí còn từng chơi nhiều trò bạo hơn thế này gấp mấy chục lần, nhưng rồi sau mỗi trận tung hoành ấy, dẫu cho da thịt người bạn tình có tươm máu đi chăng nữa thì hắn cũng có đoái hoài gì đến bọn họ đâu, cùng lắm thì bỏ ra chút tiền viện phí, họa chăng thăm hỏi đôi ba câu rồi thì thôi. Ấy vậy mà đối với Thục Quyên, khi cơn dục vọng trôi qua, lúc nhìn thấy những dấu yêu đậm nhạt mà mình để lại thì Louis liền tỏ vẻ xót xa không chịu được.

Hóa ra, tâm tư của người đàn ông chính là như vậy.

Ngẩng đầu dậy từ giữa đôi chân non mềm, Louis rướn người đối diện với cô, hắn áp tay lên mặt Thục Quyên, xoa nhè nhẹ gò má bầu bĩnh ửng hồng, dịu dàng nói:

-"Cảm ơn em".

-"Vì chuyện gì?"

Thục Quyên không khỏi ngạc nhiên bèn hỏi lại.

-"Vì đã cho anh một cơ hội".

-"Cảm ơn em vì cho anh cơ hội được ở bên cạnh em".

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, nơi khóe môi không giấu được niềm hạnh phúc mà cong lên thành một nụ cười mềm mại.

-"Cảm ơn em vì đã tin tưởng anh, đã lựa chọn anh mà không phải người khác".

Louis thiết nghĩ, nếu như người được Thục Quyên chọn không phải là hắn, nhưng ông trời lại bắt hắn phải gặp cô, vậy thì có lẽ hắn sẽ không kềm chế được mà phát điên mất thôi.

-"Đồ ngốc này, ai nói em cho anh cơ hội?"

Vừa nói, Thục Quyên vừa cười khúc khích, cô nắm lấy bàn tay thon dài to gấp đôi tay mình, mặc kệ gương mặt có phần khó hiểu của hắn mà vui vẻ chơi đùa.

-"Em không có cho anh cơ hội...mà là cho chúng ta".

Dứt lời, cô liền vòng tay qua cổ người đàn ông phía trên, rướn người cọ mũi với hắn.

-"Em hy vọng...em đã lựa chọn đúng người, cũng hy vọng đã tin tưởng đúng người, cho nên khi hai chúng ta đều có cơ hội, mong là sẽ không ai phụ lòng ai".

Dù rằng Louis không phải là một người hoàn hảo, nhưng hắn lại là người trong mắt chỉ đặt duy nhất một mình cô, Thục Quyên sẽ không chỉ tay chọn bừa để rồi hối hận, nhưng nếu sự đời không may, vậy thì ít ra người cô tin tưởng cũng là người cô đã trao cả trái tim, không còn điều gì phải hối tiếc.

-"Được, được, sẽ không phụ lòng em, cả đời này anh sẽ không phụ lòng em".

Trán của hai người kề sát vào nhau, cảm nhận nhiệt độ của người đối diện. Louis vui vẻ đến mức cả người đều run lên, gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng trở nên tươi tỉnh hẳn.

-"Anh khoan vội mừng đã, em còn chưa có nói xong đâu".

Hơi đẩy người hắn ra, Thục Quyên liền tỏ ra hung dữ mà mở to mắt nhìn hắn.

-"Ừ, ừ".

Đương lúc chìm trong cuộc vui, Louis đâu còn thiết tha điều gì nữa, hắn vội vàng gật đầu nhìn cô, như thể cô nói gì hắn cũng sẽ đồng ý.

-"Nếu anh làm em thất vọng, em sẽ rời đi".

Lời nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại nặng còn hơn khối đá mà đè chặt vào ngực hắn. Louis nuốt một ngụm nước bọt, hắn gật đầu, giơ ba ngón tay lên trời mà cương nghị nhìn Thục Quyên:

-"Anh thề sẽ không làm em thất vọng, Thục Quyên, không bao giờ, nếu trái lời, anh sẽ..."

-"Nè!"

Vội túm lấy ba ngón tay đang chỉa thẳng rồi bịt miệng hắn lại, Thục Quyên cắn môi nhíu mày:

-"Không được thề thốt linh tinh".

Thế nhưng Louis lại dịu dàng gỡ mấy ngón tay của cô ra, hắn mím môi cười, đặt lên môi cô một nụ hôn rồi tiếp tục:

-"Nếu anh trái lời, cả đời sẽ không thể ở bên người anh yêu, sống không bằng chết, phải ôm đau đớn đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay".

Nghe xong câu nói ấy của hắn, Thục Quyên không khỏi hít sâu một hơi, quên cả chớp mắt mà nhìn hắn chằm chằm.

-"Khải Lâm, đời người dài biết bao nhiêu, cho dù sau này anh không cần em, em cũng không mong anh phải..."

-"Thục Quyên".

Không để cô nói hết câu, Louis đã nhanh chóng cắt ngang lời cô:

-"Trong lòng anh yêu ai nhất tự anh hiểu rõ, mặc dù anh không phải là kẻ quân tử, nhưng anh nói được làm được, cả đời của anh sẽ chỉ có một người".

-"Khải Lâm..."

-"Thục Quyên, anh quên nói với em một chuyện".

-"Chuyện gì ?"

-"Anh là Trần Khải Lâm, năm nay đã hai mươi tám tuổi, trước đây anh là kẻ không ra gì, đã từng là tên du côn mà người đời khinh thường nhất, nhưng em đừng sợ anh, mặc dù bây giờ anh chưa có đủ tài sản như mục tiêu mà anh đã đặt ra, nhưng em muốn bất kỳ thứ gì anh đều có thể cho em được, nên là Thục Quyên, anh mong rằng từ bây giờ cho đến lúc anh thành công, hay khi anh không còn sức trẻ như thế này nữa, thì em vẫn là người duy nhất ở bên cạnh anh, là người mà anh dành cả quãng đời để cố gắng, có được không?"

Cả đời này hắn chưa từng lầm đường lỡ bước, nhưng cũng chẳng khác nào lầm đường lỡ bước. Sống vô vị như một oán linh suốt bao nhiêu năm trời, hắn cuối cùng cũng đã tìm được tia sáng của đời mình, mà đã bước ra ánh sáng rồi, có ai lại muốn quay về bóng tối nữa chứ. Vậy nên, Louis luôn mộng tưởng về cô gái nhỏ cùng một tương lai tươi đẹp của bọn họ hơn bất cứ điều gì trên đời. Giây phút trông thấy cô, hắn đã biết mình chỉ có hai lựa chọn. Một là đứng lên, hai là ngã xuống, hoàn toàn không còn kết quả khác.

-"Khải Lâm, chúng ta còn trẻ, anh đừng nói chuyện cả đời, chỉ cần biết hiện tại có cả anh và em là đã quá đủ rồi".

Thục Quyên không tin vào những lời đường mật có cánh, càng không tin vào câu hứa trăm năm, cô chỉ biết cố gắng vì hiện tại, sống tốt cho tương lai, còn chuyện sau này, đợi sau này tự có đáp án.

Biết rõ trong đầu Bông nhỏ nghĩ gì, Louis đương nhiên sẽ không nề hà khó dễ cô. Hắn chỉ lặng lẽ mỉm cười nằm xuống bên cạnh, tóc mai hai người lại quấn quýt với nhau.

-"Nhưng anh vẫn rất vui..."

Tựa như không giấu được tâm tư hỗn loạn của bản thân, Louis liên tục chạm tay vào người con gái trước mặt như muốn chắc chắn rằng những gì hắn đang thấy đều là sự thật, sờ vào mặt rồi lại sờ vào vai, sờ xuống tay rồi sờ xuống...xuống...

Càng xuống, không khí giữa hai người càng trở nên khó nói, Thục Quyên nằm trọn trong cái ôm vững chãi của Louis, gương mặt cô đỏ bừng như quả mọng, ánh mắt mơ màng mông lung, đôi môi khép hờ thở ra từng hơi gấp gáp.

Đã nếm thử trái cấm rồi, làm sao mà thoát khỏi nó được, mà đây lại còn là trái cấm từ người con gái mà mình yêu nhất hái xuống.

Louis biết rằng mình không nên như vậy chút nào, nhưng khi nhìn vào Bông nhỏ đang nở rộ dưới thân, hắn lại không cách nào tự dằn lòng mình lại được.

Không có được cô cũng phát điên, nhưng có được cô rồi cũng phát điên, đường nào thì hắn cũng phải cúi đầu chịu tội trước gấu váy của nàng công chúa kiêu sa này cả.

Hôm nay lại là cuối tuần, không ai phải đi làm, quá lý tưởng để có thể rong ruổi cả ngày không dứt.

Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.

-"Khải Lâm, Khải Lâm, a ~ anh...anh bỏ em xuống đi, bỏ em...xuống đi...a~"

Thục Quyên tựa người vào bàn ăn, hai cẳng chân vẫn còn vướng lại trên tay hắn, chiếc áo sơ mi trắng không thuộc về cơ thể cô đã bị mở bung hàng cúc từ bao giờ, để lộ toàn bộ phần da thịt không có chỗ nào nguyên vẹn.

Còn thảm thương hơn là đêm qua nữa.

-"Ngoan, anh sắp xong rồi, nghe lời".

Vừa nói, Louis vừa tăng nhanh tiết tấu dưới eo, hắn nắm chặt đôi quả đào căng tròn trong tay, hơi thở càng lúc càng nặng, trên trán phủ dày một tầng mồ hôi nhỏ giọt xuống đất, có giọt mồ hôi còn lăn dọc trên cơ bụng đang siết chặt rồi thấm vào nơi cuồng dã của hai người.

-"A ~ a Khải, Khải Lâm, ưm...em không...không chịu nổi...a ~ hức..."

Bàn tay thon gầy bấu vào bờ vai săn chắc của người đàn ông, khi cơ thể yếu ớt cong mình đón lấy cơn khoái cảm cực độ, thân thể cô gái nhỏ run lên cùng thứ mật ngọt tuôn trào. Cả hai người đồng thời thở ra một tiếng đầy khoan khoái, Thục Quyên như con rối đứt dây mà khuỵu chân ngã xuống, may sao người trước mặt nhanh tay đỡ được cô, nếu không thì chẳng biết còn bầm dập đến cỡ nào.

Đặt nàng công chúa đã ngất lịm vì mệt mỏi xuống ghế sofa, Louis vui sướng nở nụ cười thỏa mãn. Hắn quay đầu nhìn lại đống chiến lợi phẩm mà bọn họ cùng bày bừa ra, vui vẻ lau dọn khắp nơi một lượt.

Từ phòng ngủ cho đến nhà tắm, từ phòng khách cho đến phòng ăn, rồi lan sang cả nhà bếp, ngay cả cầu thang...ờ...ngay cả cầu thang cũng có một ít.

Thường ngày thì cậu chủ Khải Lâm chẳng bao giờ phải động đến một việc nào thế này đâu, dù sao cậu cũng là con trai ngài chủ tịch Thịnh Đạt, ai lại để bàn tay cao quý của cậu chạm đến một cái giẻ bao giờ, còn chưa kể trong nhà biết bao nhiêu là người hầu kẻ hạ, xá gì đến lượt cậu động tay.

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cậu ở nhà cậu, mà nhà cậu thì không có bà vú và người giúp việc dày đặc như ở biệt thự ba cậu, chỉ có một vài người cậu thuê cuối tuần mới phải đến dọn dẹp một lần thôi, còn lại thì chỉ có cậu và mợ nhỏ của cậu, mà để mợ nhỏ dọn hả, cậu sao mà đành.

Vậy nên, Louis mới phải xắn tay áo lên để lau chùi như này đây.

Mà cũng phải thôi, những thứ này đều của hắn mà ra, có cái nào là không thuộc về hắn đâu.

Do đó, có người vừa cặm cụi chùi nhà, vừa vui sướng huýt sáo đến méo cả mồm.

Chờ đến khi "mợ nhỏ" của hắn từ từ tỉnh dậy thì cũng đã quá nửa đêm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.