Ngồi trong xe, Louis hạ cửa sổ xuống hết cỡ, hắn hút hết điếu này đến điếu khác để có thể giữ bình tĩnh, Thục Quyên ở bên cạnh còn đang co ro trên ghế phụ, nước mắt đã khô để lại từng vệt dài trên mặt.
-"Tại sao bọn chúng lại muốn giết em ?"
Cô ngơ ngác hỏi, ánh mắt vô hồn nhìn vào mấy ngón chân dính đầy đất của mình.
-"Em đã làm gì sai ? Tại sao lại có người muốn em chết đến như vậy".
Nói xong, Thục Quyên quay mặt sang phía Louis, đôi con ngươi hoảng loạn hiện lên vẻ vụn vỡ.
Đối mặt với câu hỏi khó này của Bông nhỏ, hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào, mấy lần mở miệng rồi lại thôi, bởi chính bản thân hắn cũng không hiểu được tại sao cô bé này lại sống trong nhiều cạm bẫy đến thế.
-"Tại sao lại không muốn em được sống chứ ? Em đã cố gắng sống thật tốt mà".
Càng nói, Thục Quyên lại càng không thể kềm chế được mà bật khóc, giống như những uất ức tích tụ trong suốt quãng thời gian dài không có nơi để giải tỏa, cuối cùng cũng đến lúc phun trào.
-"Tôi chỉ muốn sống thật yên ổn để tìm ba về thôi, tôi chưa từng hại ai, chưa từng làm chuyện độc ác với ai, tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn dồn tôi vào đường cùng, tại sao không để tôi có thể bình yên mà sống..."
-"Tôi còn chưa đủ đau khổ hay sao, còn muốn gì ở tôi nữa, tôi còn gì để mất nữa..."
Sự kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-con-chua-roi-den-nhanh-do-quyen/3630926/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.