Hơn bảy giờ sáng thứ sáu, Thục Quyên như lệ thường rời khỏi nhà. Cô đi dọc theo triền đồi xuống phía dưới, lớp cỏ xanh mướt đón lấy từng bước chân của người con gái xinh đẹp, mùi gỗ thông thoang thoảng lẫn trong làn gió nhẹ vừa thổi ngang hòa với không khí buốt lạnh của vùng sơn cước vào buổi sáng tinh mơ.
Quấn lại chiếc khăn choàng cổ màu trắng sữa, Thục Quyên run rẩy đút hai tay vào túi áo, màn sương dày đặc bao trùm suốt đêm qua còn chưa kịp tan hết, có vài giọt sương đọng lại trên phiến lá vô tình rơi xuống suối tóc đen tuyền của cô.
Lúc đứng trước một tu viện nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa những tòa nhà chọc trời trong lòng thành phố, tâm trạng bồn chồn suốt những ngày qua của Thục Quyên bỗng dưng lại cảm thấy an yên đến lạ, cô ngẩng đầu nhìn hàng rêu xanh leo dọc trên bức tường rồi bất chợt bỗng mỉm cười dịu dàng, từng dòng ký ức quen thuộc chợt ùa về nơi tâm trí, theo thời gian, những kỷ niệm đẹp giữa Thục Quyên với mái ấm đơn sơ này dần tái hiện lại trước mắt, khiến cho Thục Quyên cảm thấy như có điều gì đó đang không ngừng thôi thúc cô mau bước vào bên trong.
Vị sư thầy đạo mạo khoác chiếc áo tăng đã bạc màu năm tháng cần mẫn quét từng chiếc lá khô rơi đầy dưới đất, phía sau tấm lưng thẳng tắp đang nhấp nhô từng nhịp, một đám trẻ con vừa cười nói ríu rít vừa chạy nhảy ở một khoảng sân nhỏ, lớn bé có đủ, tuy quần áo của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-con-chua-roi-den-nhanh-do-quyen/3442749/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.