Những tia sấm liên tục đánh xuống rạch ngang bầu trời, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, không có dấu hiệu là sẽ dừng trong đêm nay.
Thục Quyên đưa chiếc khăn lông cho người đang ngồi thất thần trên ghế, dịu dàng nói:
- "Ngài lau khô người trước đi, đừng để bị bệnh".
Khải Danh chậm rãi chuyển tầm mắt sang cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh, cố nặn ra một nụ cười méo mó:
- "Cảm ơn cô".
Lúc ngồi xuống vị trí quen thuộc, Thục Quyên liền lo lắng hỏi:
- "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao ngài lại dầm mưa đến đây?"
Khi này, người đàn ông mới thở ra một hơi dài, lắc đầu đáp:
- "Có lẽ cả đời này thằng bé cũng sẽ không tha thứ cho tôi!"
Nói rồi, ông bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra cho cô nghe, gương mặt nhợt nhạt vì lạnh hiện lên sự đau lòng.
- "Tôi cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào mới phải nữa".
Khải Danh nhắm mắt, đầu tựa ra sau ghế, dáng vẻ mệt mỏi của người đàn ông từng đi qua phong ba luôn khiến cho người khác phải lặng lẽ suy nghĩ.
- "Ngài đừng bỏ cuộc".
Giọng nói yếu ớt của người con gái chợt vang lên, từ nãy đến giờ Thục Quyên vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cô chỉ một mực lắng nghe những nỗi niềm chất chứa trong lòng người đàn ông kia.
- "Xin ngài hãy kiên trì thêm chút nữa".
Cô đặt bàn tay ấm áp nhỏ thỏ của mình lên bàn tay lạnh buốt của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-con-chua-roi-den-nhanh-do-quyen/3343113/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.