Mạnh Sơ Huyên nhìn Chu Thanh Ngô bên cạnh, nàng cũng ngồi xuống một bên có chút tự giễu nói: "Tình cảm giữa nàng và cô quả thực rất tốt, dĩ vãng ở nhà nàng rất thích ỷ lại ta, hiện tại cho dù muốn người bồi, nàng cũng chỉ muốn mình cô." Chu Thanh Ngô nhìn sự mất mát trong mắt Mạnh Sơ Huyên, lại không biết nên nói như thế nào. Kỳ thật chân tướng còn tàn khốc hơn bây giờ rất nhiều, Mạnh Sơ Huyên khổ sở bởi vì bị muội muội đối mình xa cách, nhưng nàng ấy lại không biết, chân chính Mạnh Sơ Hi đã ở mùa thu năm đó chết dưới dòng sông lạnh băng kia, thậm chí là chết dưới tay người thân chính mình. Dù cho trước mắt đã không còn nhị tiểu thư Mạnh gia, nhưng nhìn người nằm trên giường, Chu Thanh Ngô vẫn thay nữ nhân yểu mệnh vô tội kia mà khổ sở, càng vì Sơ Hi của nàng nghĩ mà sợ, thiếu chút nữa, hung thủ cũng đã cướp đi tính mạng nàng ấy rồi. Nàng giờ phút này lại không thể nói cho Mạnh Sơ Huyên những việc này, đây là bí mật trí mạng đối với Mạnh Sơ Hi. Không phải mỗi người đều có thể tiếp thu chuyện ly kỳ đến bực này, nàng không thể mạo hiểm, chẳng sợ trước mắt nhận lại gia đình, thân phận của Sơ Hi sẽ có rất nhiều khúc chiết. Bởi vậy nàng nhẹ giọng nói: "Sơ Hi có chuyện trong lòng, thân thể lại không khỏe tự nhiên không thể để ý nhiều, hơn nữa mấy ngày nay nàng cái gì đều không nhớ rõ, tự nhiên sẽ càng ỷ lại ta một ít." Mạnh Sơ Huyên gật đầu, cười nói: "Cô nói đúng, chính là vất vả cô." Chu Thanh Ngô lắc đầu: "Có cái gì vất vả đâu, quan trọng nhất là nàng ấy khỏe lại." Sau khi Mạnh Sơ Hi tỉnh, Chu Thanh Ngô tinh thần rõ ràng tốt lên, chỉ là vết thương của Mạnh Sơ Hi còn rất đau, căn bản không có biện pháp chính mình đứng dậy, Chu Thanh Ngô cũng không dám thả lỏng, sợ nàng đụng tới miệng vết thương. Nửa ngủ nửa tỉnh qua một ngày, Mạnh Sơ Hi tinh thần hảo rất nhiều, Chu Thanh Ngô đút cháo tổ yến cho nàng, Mạnh Sơ Hi dựa ngồi ở đầu giường từng ngụm từ từ ăn, ánh mắt lại không rời Chu Thanh Ngô. Chu Thanh Ngô ngước mắt liếc mắt một cái: "Ngoan ngoãn uống cháo, làm cái gì nhìn ta." Mạnh Sơ Hi nở nụ cười, "Sắc mặt nàng đẹp nhiều, ta thích nhìn." Chu Thanh Ngô ngừng tay đánh giá nàng, sắc mặt vẫn lộ ra ốm yếu tái nhợt, môi cũng không có màu sắc, bất quá tốt xấu nói chuyện không hề hữu khí vô lực, so hôm qua khá hơn nhiều. "Nàng sắc mặt vẫn khó coi, bất quá cuối cùng tốt chút, hôm nay chén tổ yến này phải ăn hết, biết không?" Nàng nói nghiêm túc mà không dung cự tuyệt, Mạnh Sơ Hi trong lòng muốn cười lại vẫn vẻ mặt đau khổ: "Ta ăn không hết nhiều như vậy, ta đây hiện tại có phải hay không khó coi?" Chu Thanh Ngô buồn cười, nhéo chóp mũi nàng: "Ta khi nào nói qua nàng khó coi, như thế nào đều đẹp, nhưng bộ dáng này quá làm người đau lòng." Cư nhiên không mặt đỏ tim đập, Mạnh Sơ Hi có chút kinh ngạc mà nhìn nàng. Chu Thanh Ngô không rõ nguyên do: "Như vậy kinh ngạc làm gì?" "Thanh Ngô nói lời âu yếm đều sẽ không mặt đỏ." Mạnh Sơ Hi dường như thật sự rất kinh ngạc, chọc đến Chu Thanh Ngô tức khắc đỏ mặt, cúi đầu múc một muỗng cháo uy tiến miệng nàng: "Ai nói lời âu yếm, chạy nhanh ăn của nàng đi." Mạnh Sơ Hi chỉ là cười, tìm được đường sống trong chỗ chết, lại nhìn đến thê tử của mình, nàng luôn thực vui mừng, chẳng sợ liền nói tình thoại, nàng cũng không ngại. "Ta đều nhớ tới những chuyện quá khứ, Thanh Ngô đều không hỏi ta sao?" Trước mắt các nàng tuy nói ấm áp ngọt ngào, nhưng gió lốc cũng không có kết thúc, chờ đợi các nàng cơ hồ là một hồi tử cục. Chu Thanh Ngô thu cười nghiêm túc nhìn nàng: "Nàng thân thể không khỏe, ta không muốn nàng suy nghĩ quá nhiều, có một số việc chúng ta cùng nhau thương lượng tốt nhất, nhưng ta có thể nghĩ đến ta đều cân nhắc xong, không vội." Mạnh Sơ Hi kinh ngạc vì nàng bình tĩnh lại cảm thấy vui mừng, Thanh Ngô nhà nàng thực sự kiên cường độc lập hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, nhưng nàng lại có chút đau lòng, nếu không phải thân thể chính mình trạng huống quá không xong, liền không cần Chu Thanh Ngô vất vả như vậy. Chính là trong lòng nghĩ như vậy, Mạnh Sơ Hi vẫn ủy khuất nói: "Bọn họ đều tới, nàng không sợ bọn họ chia cách chúng ta, trực tiếp mang ta về Thanh Châu sao?" Chu Thanh Ngô động tác dừng lại, biểu tình cũng hơi ngưng, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng nhìn Mạnh Sơ Hi nghiêm túc nói: "Vô luận nàng ở nơi nào, chỉ cần nàng vẫn cần ta, ta đều sẽ đi theo nàng." Mạnh Sơ Hi không hề chớp mắt mà nhìn Chu Thanh Ngô, giờ phút này trong phòng chỉ có hai người, nàng có chút khống chế không được trong lòng rung động, nhẹ giọng nói: "Thanh Ngô, nàng tới gần chút nữa." Chu Thanh Ngô không rõ nguyên do, nhưng thực nghe lời thấu lại đây, Mạnh Sơ Hi tiếp tục nói: "Lại gần chút." Chu Thanh Ngô mặt đằng mà đỏ, các nàng đã mặt đối mặt, lại gần một chút là muốn làm cái gì đối Chu Thanh Ngô mà nói, cũng không phải chuyện khó đoán. Mạnh Sơ Hi chỉ là nửa nằm, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng, môi đẹp khẽ nhấp, cánh môi mềm mại mê người còn thiếu vài phần huyết sắc, mang theo một tia nhu nhược, làm lòng người đau. Vì thế Chu Thanh Ngô xấu hổ mà thỏa hiệp, nhắm mắt lại lông mi run rẩy, như nguyện hôn lên cánh môi mềm như đám mây kia. Chu Thanh Ngô càng hôn càng đầu nhập, nàng thực thích cùng Mạnh Sơ Hi hôn môi, nhưng còn nhớ nàng ấy bị thương, vẫn luôn tiểu tâm che chở Mạnh Sơ Hi, theo sau nàng mở con ngươi nhìn Mạnh Sơ Hi, chậm rãi rời đi. Dẩu dẩu môi có chút buồn cười, Mạnh Sơ Hi liếm liếm môi trong mắt ý cười ấm nhuận, lại còn hỏi Chu Thanh Ngô: "Nàng cười gì đấy?" Chu Thanh Ngô hồng lỗ tai thế nàng xoa xoa khóe môi dấu vết, lại nhịn không được cười nói: "Cười nàng vừa rồi giống như đại gia, liền chờ ta đưa tới cửa cho nàng hôn." Mạnh Sơ Hi nhịn không được cười ra tiếng, lại ninh mi hừ một tiếng, sắc mặt phát khổ. Chu Thanh Ngô sắc mặt cũng biến đổi, chạy nhanh thế nàng che chở bụng. Mạnh Sơ Hi nhìn nàng khẩn trương, lập tức mềm mại làm nũng nói: "Thanh Ngô, đau." Chu Thanh Ngô thấy nàng dáng vẻ này, vừa đau lòng lại buồn cười, có chút ảo não nói: "Ta không nên chọc nàng cười." Mạnh Sơ Hi có chút không tán đồng: "Nàng trêu ta mới tốt, ta một người nằm nhiều mất mặt. Cũng không phải rất đau, nếu đau lợi hại nàng hôn ta một chút liền được." Chu Thanh Ngô giận nàng liếc mắt một cái: "Không đứng đắn." Đang nói ngoài phòng tiếng bước chân truyền đến, lại là Mạnh Sơ Huyên. Mạnh Sơ Hi lập tức thu dáng vẻ nhẹ nhàng trêu đùa ở bên Chu Thanh Ngô, nhìn Mạnh Sơ Huyên một lúc mới có chút không quen mà gọi một tiếng: "Tỷ tỷ." Kỳ thật có nguyên chủ ký ức, nàng gọi Mạnh Sơ Huyên tỷ tỷ cũng không cảm thấy cổ quái, tựa hồ nên như thế. Nhưng lý trí còn chưa thể thích ứng, càng cảm thấy chính mình không nên kêu nàng ấy là tỷ tỷ. Bởi vậy, hai chữ vô cùng thân cận này nghe đi lên cũng không mang theo bao nhiêu cảm xúc. Ánh mắt Mạnh Sơ Huyên hơi lóe, nhưng vẫn có một chút ý cười, nàng nhìn Mạnh Sơ Hi ôn thanh nói: "Sắc mặt muội khá hơn hôm qua rồi đó, Thanh Ngô cô nương chiếu cố muội thực tốt." Mạnh Sơ Hi nhìn Chu Thanh Ngô, theo sau nói: "Còn phải cảm ơn tỷ tỷ kịp thời ra tay, lại mời danh y cứu trị, bằng không ta chỉ sợ đã mất mạng." Lời này nói chân thành nhưng Mạnh Sơ Huyên lại nghe ra bên trong một chút ý vị, còn có chút mới lạ. Nàng trong lòng khổ sở, Sơ Hi không ngốc, hai lần ám sát muội ấy hẳn là đã sớm đoán được hung thủ. Thở dài, nàng ngước mắt hỏi: "Tỷ tỷ có thể đơn độc nói chuyện cùng muội không?" Chu Thanh Ngô mày nhăn lại vội vàng nhìn Mạnh Sơ Hi, trong mắt rõ ràng là không tán đồng. "Nếu thân mình còn yếu, vậy tỷ sẽ đợi muội, không vội." Mạnh Sơ Huyên đem Chu Thanh Ngô lo lắng thấy được rõ ràng, rất thông cảm nói. Mạnh Sơ Hi lắc đầu: "Ta đã khá hơn nhiều, chỉ cần không động đến vết thương cũng không có chuyện gì." Nói xong nàng quay đầu nhìn Chu Thanh Ngô: "Niệm An một người sợ là có chút buồn, nàng đi trước bồi muội ấy, cũng nghỉ ngơi một chút, ta cùng tỷ tỷ đơn độc tán gẫu một hồi." Ánh mắt nàng mang theo trấn an, Chu Thanh Ngô tuy rằng lo lắng nhưng vẫn tin tưởng Mạnh Sơ Hi, vì thế gật đầu dặn dò: "Mạnh tiểu thư, Sơ Hi thân thể mới tốt một chút các người không nên nói chuyện lâu." Lại đối Mạnh Sơ Hi nói: "Không được lộn xộn." Nàng không hề che giấu thái độ chính mình, thậm chí trong giọng nói càng khẳng định chính mình mới là thân nhân của Mạnh Sơ Hi. Trong lòng Mạnh Sơ Huyên có chút phát chua, lại không biểu hiện ra ngoài. Ngay khi Chu Thanh Ngô rời đi, Mạnh Sơ Huyên lập tức nói: "Sơ Hi muội cùng Thanh Ngô cô nương quan hệ tốt đến mức tỷ đều ghen tỵ, cho dù trước kia ở nhà, muội cũng không dán lấy tỷ thân mật khăng khít như vậy, nàng ấy đối với muội cũng rất đặc biệt." Mạnh Sơ Hi không tiếp lời chỉ là nhìn nàng, một lát sau mới hơi hơi mỉm cười: "Tỷ nghĩ rằng trước kia ở nhà, chúng ta cảm tình rất tốt sao?" Câu hỏi này có chút mang đao, hơn nữa trừ bỏ ban đầu Mạnh Sơ Hi gọi một tiếng tỷ tỷ, tựa hồ muội ấy rất không tình nguyện lại nói ra hai chữ này. Trong lòng Mạnh Sơ Huyên ninh đau, hô hấp có chút trầm, gian nan hỏi: "Muội đều đã biết đúng không, muội trách tỷ." Mạnh Sơ Hi lắc đầu, nàng trong lòng rất khó chịu, đây là nguyên chủ tàn lưu thống khổ, nàng nhịn nhẫn nói: "Ta nhìn thấy ấn ký nơi cổ của Kiêu Dương, cho nên ta biết là Mạnh Sơ Húc phái người tới." Nói xong nàng nhìn Mạnh Sơ Huyên sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói: "Ta vẫn luôn biết tỷ muốn cái gì, nguyên tưởng rằng tỷ cũng sẽ biết điều ta muốn, nhưng lại quên rằng, không phải mọi chuyện đều có nhân quả, không phải mọi tội lỗi đều có ngọn nguồn, chính mình còn sống có khi mới là một sai lầm." Mạnh Sơ Huyên cảm thấy yết hầu bị cái gì ngăn chặn, đôi mắt đỏ lên, môi mấp máy suy nghĩ muốn nói gì lại chỉ có thể phun ra mấy chữ: "Sơ Hi, thực xin lỗi." Mạnh Sơ Hi nhắm mắt lại, ngực từng đợt co rút đau đớn, cảm giác rất khó chịu. Trong trí nhớ nguyên chủ, nàng cùng Mạnh Sơ Huyên cảm tình cực tốt, Mạnh Nhàn Đình thiên vị nàng, lại đối xử bất công với Mạnh Sơ Huyên, nàng xem đến rõ ràng. Sở dĩ nguyên chủ bài xích tiếp quản Mạnh gia, nếu nói bốn phần là bởi vì nàng chính mình thiên tính, như vậy sáu phần chính là bởi vì Mạnh Sơ Huyên. Nàng lựa chọn rời đi vì muốn nhường cơ hội cho tỷ tỷ, nhưng lại không ngờ một lần đi liền đánh mất tính mạng vĩnh viễn. Lúc nàng thấy được ấn ký trên người Kiêu Dương, nàng liền rõ ràng, chỉ có Mạnh Sơ Huyên biết hành trình của nàng, Mạnh Nhàn Đình còn không có tìm được nàng, Mạnh Sơ Húc cũng không có bao nhiêu năng lực có thể tại đây chặn gϊếŧ nàng, tất nhiên nguyên nhân là ở Mạnh Sơ Huyên. Sau khi tỉnh lại nàng cũng rõ ràng, dù cho lúc ấy Mạnh Sơ Huyên không có tham dự tràng chặn gϊếŧ kia, nhưng chung quy bởi vì tỷ ấy thỏa hiệp, giữa đệ đệ ruột cùng đường muội, Mạnh Sơ Huyên đã lựa chọn đệ đệ. Này đối nguyên chủ có bao nhiêu thương tổn, thà rằng mất đi trí nhớ xem đó chỉ là một hồi kết cục bi thảm, hiện giờ có lại ký ức, loại bất bình cùng thống khổ này lại tràn ngập tâm trí nàng. "Ta biết ta nên lý giải lựa chọn của tỷ, nhưng vẫn rất khổ sở. Kỳ thật tỷ không cần thiết lại tìm ta. Lúc trước Mạnh Sơ Hi đã chết, Mạnh Sơ Húc cũng không đáng lại gϊếŧ ta một lần. Mạnh gia ta sẽ không cần, thậm chí ta cũng không có khả năng trở về, nếu tỷ còn nghĩ đến một chút tình cảm ngày xưa, thì chuyện tỷ phải làm đó là trả lại công đạo cho ta cùng bản thân tỷ." Nàng nhìn Mạnh Sơ Huyên chờ câu trả lời, Mạnh Sơ Huyên trong mắt đã có lệ ý, nhưng cũng có chút không thể tưởng tượng nói: "Muội không quay về? Nhưng ông nội đã biết muội tại đây, ông không có khả năng để muội sống tại nơi này." "Đến nỗi trả công bằng lại cho muội, nếu muội vẫn lo lắng Sơ Húc, lần này tỷ nhất định sẽ không lại bao che hắn, hắn nên gánh vác hậu quả. Nhưng muội nên biết tính cách ông nội, ông sao có thể cho phép muội lưu tại Thanh Dương không quay về?" Mạnh Sơ Hi rũ mắt trầm mặc một chút, theo sau cười nói: "Cho nên ta hy vọng tỷ giúp ta, cũng giúp chính tỷ." "Sơ Hi muội muốn làm gì?" Mạnh Sơ Huyên cảm thấy vị đường muội trước mắt biến hóa quá lớn, làm nàng cảm thấy có chút xa lạ. "Tỷ muốn Mạnh gia, muốn chứng minh cho ông nội thấy năng lực của mình, mà ta chỉ muốn cuộc sống tự do, lần công đạo này không phải hai tỷ muội ta đều có lợi sao?" Nàng muốn thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, đó là giúp cho tỷ tỷ được ông nội công nhận, giúp tỷ tỷ danh chính ngôn thuận thừa kế Mạnh gia, đổi lại nàng muốn chính là tự do. Mạnh Sơ Huyên nhìn nàng, nghĩ đến cái gì, bình tĩnh nhìn nàng: "Nếu tỷ không đoán sai, muội muốn không phải cuộc sống tự do, là Chu cô nương đi." Mạnh Sơ Hi dứt khoát trả lời: "Đúng." Nàng không chút nào che giấu mà thừa nhận khiến Mạnh Sơ Huyên ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu Mạnh Sơ Huyên mới không thể tin tưởng nói: "Cho nên hai muội cái gọi là thành thân chỉ để giấu tai mắt người? Các muội đều là cô nương gia, bộ dáng này sao lại có thể, ông nội sao có thể đáp ứng?" Nàng thật sự hỗn độn, nàng kỳ thật đã sớm cảm thấy hai người cảm tình tốt có chút quá phận, nhưng vẫn luôn không thực sự nghĩ theo phương diện này. Mạnh Sơ Hi tuy rằng chưa có ái nhân, nhưng trước kia cũng có thời điểm thoáng động lòng, đối tượng vẫn là thiếu niên lang tuấn tú, như thế nào trải qua chết đi sống lại, liền yêu thích một cô nương gia? "Sơ Hi, muội bình tĩnh một chút. Muội biết hai nữ nhân ở bên nhau sẽ thế nào sao? Các muội sẽ bị đồn đãi vớ vẩn bao phủ, thậm chí là không có biện pháp dừng chân!" Mạnh Sơ Hi đạm đạm cười: "Chúng ta trong mắt người ngoài cũng không ở bên nhau, bất quá là gả cho cùng một người lẫn nhau nâng đỡ, có vấn đề gì chứ? Đồn đãi vớ vẩn lại có lập trường gì chỉ trích chúng ta." "Muội đã sớm tính toán xong?" "Không phải tính toán, bất quá là thuận theo tự nhiên thôi. Tỷ hẳn là hiểu biết ông nội, ông đối ta thiên vị đã trở thành chấp niệm, nhiều năm như vậy, ông đem sai lầm tuổi trẻ biến thành áy náy, liều mạng mà muốn đền bù trở về, lại mắc thêm lỗi lầm nữa, hại cha tỷ cũng hại cha ta, hiện giờ ở trên người tỷ muội ta lại lần nữa tái diễn, chẳng lẽ tỷ còn muốn chúng ta giẫm lên vết xe đổ sao?" Nói xong nàng cười khổ một tiếng: "Kỳ thật đã giẫm lên vết xe đổ, Mạnh Sơ Húc đã hận không thể ta chết. Kỳ thật trong lòng các người đều nghĩ, chỉ cần không có ta, tình cảnh các người liền sẽ tốt hơn, đúng không?" Mạnh Sơ Huyên muốn phản bác lại bất lực, suy sụp ngồi xuống, nhìn nàng chua xót nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ muội nhìn đến thấu triệt như vậy, biết rõ ta là dạng người gì, vì sao muội còn muốn từ bỏ Mạnh gia? Nguyên tưởng rằng muội thật sự không thích kinh thương, nhưng hiện tại muội rõ ràng làm rất tốt. Nếu muội muốn thừa kế, ta lại như thế nào bản lĩnh thông thiên, ông nội ở kia ta hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc đến một chút Mạnh gia sự nghiệp." Mạnh Sơ Hi nhìn nàng: "Bởi vì Mạnh gia là mục tiêu của tỷ tỷ, tỷ tỷ có năng lực, càng quan trọng là, tỷ tỷ là người mà Mạnh Sơ Hi yêu thương nhất." Đây là ý nghĩ trong lòng nguyên chủ, cả đời chỉ muốn thành toàn cho tỷ tỷ, chỉ tiếc, nguyên chủ đã thua, cái giá phải trả là tính mạng. Nàng vì chính mình tự do cũng thuận theo nguyên chủ tâm nguyện, giúp Mạnh Sơ Huyên trở thành gia chủ. Mạnh Sơ Huyên nghe được nàng gọi tỷ tỷ, nghe mấy câu nói đó, lập tức một câu cũng nói không nên lời, sau một lúc lâu bụm mặt chôn đầu xuống: "Thực xin lỗi, tỷ tỷ thực xin lỗi." Mạnh Sơ Hi không nói gì, nàng ngay cả tư cách tha thứ cho tỷ tỷ đều không có, nguyên chủ đã sớm hồn về hoàng tuyền, nàng chiếm thân thể của nàng ấy trước mắt không thể nói ra, trong lòng tràn đầy áy náy, muội muội của Mạnh Sơ Huyên đã chết, nếu một ngày Mạnh Sơ Huyên biết được phải đau khổ đến nhường nào, trong ngực đau buồn làm nàng rất khó chịu. Sau một hồi, Mạnh Sơ Huyên ngẩng đầu nhìn nàng: "Muội muốn tỷ như thế nào giúp muội?" Mạnh Sơ Hi có chút kinh ngạc, cuối cùng thoải mái cười: "Ta sẽ trước giúp tỷ tỷ bắt lấy Mạnh gia." Chỉ cần Mạnh Sơ Huyên chính thức trở thành gia chủ của Mạnh gia, rất nhiều vấn đề liền đơn giản, đối một lão nhân cố chấp tràn đầy ý muốn kiểm soát như Mạnh Nhàn Đình, làm mất đi khả năng kiểm soát mới là phương thức thuyết phục tốt nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]