Chương trước
Chương sau
Hơi thở của Trì Noãn nóng rực, nụ hôn kịch liệt qua đi, hai người tựa trán vào nhau, Cố Ninh Tư chạm vào gò má nóng bừng của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu uống rượu sao?"

"Không có." Nhịp tim Trì Noãn không hề bình thường chút nào, bởi vì men say, bởi vì Cố Ninh Tư, cô cực lực sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong mớ hỗn độn đó, việc đầu tiên mà cô làm là dùng mu bàn tay lau môi.

Cố Ninh Tư lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Trì Noãn, im lặng nhìn cô.

Trì Noãn bình tĩnh nói: "Hôm nay là mùng 1 Tết, cậu không nên tới đây."

Trầm mặc hồi lâu, Cố Ninh Tư mới chậm rãi nói ra từng chữ một: "Mình cả đêm không ngủ, bắt chuyến bay sớm nhất trở về Vân thành gặp cậu, cậu không thấy đau lòng cho mình sao?"

Trì Noãn hỏi: "Vậy vì sao cậu lại đến gặp mình...? Vì cuộc gọi ngày hôm qua sao?"

Cô tay chân mềm nhũn bước vào phòng khách, ngồi xuống cạnh tay vịn sô pha. Cố Ninh Tư đứng dựa tường, ánh mắt dán chặt trên người cô, một giây cũng không dời đi.

"Mình nhớ cậu, vẫn luôn nhớ cậu, đôi khi mình cũng hối hận vì đã rời xa cậu." Trì Noãn đầu óc hỗn loạn, cô thở dài, dùng mu bàn tay xoa bớt nhiệt độ trên mặt, có chút yếu ớt nói, "Cậu biết đấy, mình đã nói rồi, mình rất quan tâm cậu."

Cố Ninh Tư nói: "Quan tâm mình, nhưng không nói được là có bao nhiêu thích mình, mình là một thứ đồ ăn bỏ đi thì tiếc, nhưng ăn thì không ngon không bổ, đúng không? Lúc buồn chán thì nguyện ý cùng mình chơi trò mập mờ, nhưng khi gặp áp lực liền lập tức muốn từ bỏ, có phải vậy không?"

Trì Noãn cười khô khan, tùy thời lộ ra vẻ mặt chật vật khó chịu khi bị người khác vạch trần: "... Xin lỗi, Cố Ninh Tư. Cảm ơn cậu đã thích mình như vậy... Mấy tháng nay, cậu xa lánh mình là đúng, mình----"

Cố Ninh Tư bật cười thành tiếng.

Trì Noãn ngẩng đầu nhìn nàng, không nói được nữa.

Tiếng cười này thực sự quá cay đắng, Cố Ninh Tư bật cười đứt quãng, khóe mắt lại vì lời nói của chính mình mà đỏ hoe. Nàng bước nhanh tới, Trì Noãn thấy nàng cách mình ngày một gần.

"Cậu còn muốn gạt mình bao lâu nữa? Cậu còn muốn một mình chịu đựng bao lâu nữa?" Cố Ninh Tư thấp giọng nói, "Sao cậu có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy?"

Trì Noãn không phát ra được âm thanh nào, vô thức dựa sát vào sô pha, lo lắng nắm chặt lòng bàn tay.

"Chị mình đã đổi tài xế, có người nói với mình là đầu tháng 9 năm ngoái, chị ấy vừa từ Vân thành trở về liền đổi tài xế." Cố Ninh Tư nhìn chằm chằm vào phản ứng của Trì Noãn, "Mấy ngày nay mình vẫn luôn tìm người kia, hóa ra chị mình đã đi gặp Hà lão sư mà không cho mình biết, còn đơn độc hẹn cậu đi ăn."

Cơn say đã hoàn toàn bay sạch, Trì Noãn sắc mặt tái nhợt.

Cố Ninh Tư: "Mình đoán có sai không? Đây chính là nguyên nhân? Mình đã nói là đừng vì gia đình mình mà từ bỏ mình, cậu liền lập tức bày ra một mớ ngôn luận như vậy để khiến mình hết hy vọng?"

Mỗi một chữ đều đánh thẳng vào sâu trong tim Trì Noãn, Cố Ninh Tư đã biết! Cậu ấy đã biết rồi!

Cố Ninh Tư: "Tại sao lại không cố thử một lần mà đã từ bỏ mình?"

Trì Noãn thống khổ lắc đầu, đưa tay che mắt mình lại.

Cố Ninh Tư kìm nén nước mắt: "Trả lời lại lần nữa đi Trì Noãn, chia tay mình cậu có hối hận không?"

Tự lừa mình dối người nói là không hối hận, nhưng mỗi khi nhớ lại những ký ức quá khứ, những phút giây đau lòng đến rơi nước mắt, những đêm mất ngủ... Chỉ có mình cô biết.

Cố Ninh Tư: "Có nhớ mình không?"

Nàng thoáng nghẹn ngào: "Có muốn ở bên mình không?"

Trì Noãn khóc đến không nói nên lời, cố nhịn đến tận bây giờ, ý chí rốt cuộc cũng hoàn toàn sụp đổ, cô ôm chặt lấy Cố Ninh Tư.

Cô ôm lấy nàng, tại khoảnh khắc này, trong thế giới nhỏ bé lạnh lẽo của cô, cô theo bản năng ôm lấy nàng, người trước mặt ấm áp đến mức khó có thể dứt ra được...

...

"Cậu chạy tới đây sẽ không sao chứ? Người nhà có nổi giận không?"

Gần 9 giờ tối, Trì Noãn vẫn không yên tâm, thấy Cố Ninh Tư cởi đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, cô đỡ lấy khung cửa, bất an hỏi nàng.

Cố Ninh Tư nhìn đuôi mắt đỏ hồng của Trì Noãn, thương tiếc tới gần hôn lên đó một cái: "Đừng lo, mình đã đến gặp ông ngoại trước rồi."

Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, mất rồi lại tìm được, nhìn đối phương thế nào cũng không đủ, thủ thỉ với nhau từng chuyện một trong mấy tháng qua.

"Mình thấy Thang Tư Như, ở trong xe, hai người đều mặc đồ đen, đã xảy ra chuyện gì sao?" Trì Noãn hỏi Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư: "Hôm đó là ngày giỗ của mẹ mình."

Trì Noãn: "... Xin lỗi."

Cố Ninh Tư nắm lấy ngón tay Trì Noãn, rũ mắt dưới ánh đèn ngủ: "Bà ấy tự sát."

Trì Noãn hít vào một hơi, lẳng lặng nghe nàng nói.

"Ba mẹ mình, đã sớm nhìn nhau không thuận mắt, sau đó liền ly thân. Mẹ của mình yêu thích một giáo sư hàn lâm, nhưng sau khi chuyện của họ bại lộ trước mặt ba mình, người kia liền không còn xuất hiện nữa."

"Sau đó mình sinh ra. Mẹ của mình chờ đợi hơn 10 năm, người kia đã sớm không còn, bà liền một ngày cũng không thể chống đỡ được nữa. Cố gia và Thừa gia nhiều lần thương lượng, vào mùa đông năm ngoái, tro cốt của bà ấy mới chính thức được chuyển về Vân thành... Sau đó cậu cũng biết rồi đấy, mình đến Vân thành, gặp được cậu."

Trong lúc nói, Cố Ninh Tư hoàn toàn bỏ qua cảm nhận chủ quan của bản thân nàng, nhưng Trì Noãn còn nhớ Cố Diệu Ngôn đã nói, sau khi mẹ qua đời, trạng thái tinh thần của Cố Ninh Tư đã kém đến mức phải dựa vào thuốc để duy trì.

Khóe mắt Trì Noãn lại ươn ướt, cô không ngừng hôn lên trán Cố Ninh Tư: "Mình không thể tha thứ cho bản thân được... Xin lỗi, Cố Ninh Tư, thời điểm cậu cần mình nhất, mình lại từ chối cậu."

Cố Ninh Tư nói: "Cậu đó, rõ ràng là một người thông minh như thế..."

Nhưng làm việc thật ngốc.

Trì Noãn nức nở hỏi: "Chúng ta sẽ chia tay sao?"

"Đúng vậy." Cố Ninh Tư nói, "Khi cậu thực sự chán mình."

Trì Noãn gật đầu: "Tốt quá."

Sau đó các cô còn nói rất nhiều điều, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới, Trì Noãn mới tiến vào lòng Cố Ninh Tư, giữa lúc sắp thiếp đi, Cố Ninh Tư đã nói bên tai cô: "Sinh nhật vui vẻ."

"... Đã 0 giờ rồi sao?" Trì Noãn mí mắt run run, cố gắng mở mắt ra.

"Đã qua 0 giờ rồi, ngủ đi." Cố Ninh Tư nắm lấy tay Trì Noãn, tinh tế hôn lên trán cô.

Ngày hôm sau, Trì Noãn ngủ thẳng giấc, khi tỉnh dậy thì thấy Cố Ninh Tư không có bên cạnh, trong bếp vang lên tiếng động.

Trì Noãn bước tới, cách một cửa kính trượt nhìn bóng dáng Cố Ninh Tư đang đứng trước bếp. Nước trong nồi sôi ùng ục, Cố Ninh Tư tranh thủ xem điện thoại, vừa nhìn màn hình vừa lẩm bẩm gì đó, sau đó cho một ít mì sợi vào nồi.

Trì Noãn muốn cười, nhưng trong lòng lại chua xót.

Ngày sinh nhật hôm nay, Cố Ninh Tư nấu cho cô một bát mì trường thọ hương vị không được ngon lắm, nhưng Trì Noãn vẫn uống cạn nước súp.

Sau đó, Cố Ninh Tư mới nhớ tới 7 cuộc gọi nhỡ từ Thang Tư Như trong điện thoại mình, bắt đầu từ chạng vạng hôm qua, đứt quãng đến tận đêm khuya.

Hiếm khi Thang Tư Như kiên trì như vậy, Cố Ninh Tư ngồi xuống sô pha gọi lại. Trì Noãn đi ngang qua sô pha, Cố Ninh Tư kéo cô đến bên cạnh mình, nói: "Lát nữa chúng ta––––– Có việc gì à?"

Thang Tư Như đã bắt máy, Cố Ninh Tư dùng ánh mắt ra hiệu Trì Noãn chờ một lát.

Có lẽ là Thang Tư Như đang hỏi thăm hành tung của Cố Ninh Tư, Trì Noãn nghe thấy Cố Ninh Tư nói: "Không có ở nhà."

"..."

"Không đi, các cậu cứ chơi đi."

"..."

"Sáng ngày mốt, nói sau đi."

Cuộc gọi kết thúc, Cố Ninh Tư bỏ điện thoại sang một bên, ngẩng đầu nhìn Trì Noãn: "Hôm nay có muốn đi đâu không?"

Trì Noãn đoán ngày mai hoặc ngày mốt là Cố Ninh Tư sẽ về nhà, cô nói: "Ở cùng cậu là được rồi."

Cố Ninh Tư mỉm cười, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, lan tràn trong ánh mắt.

Chỉ vỏn vẹn những lời này đã có thể làm Cố Ninh Tư lộ ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, Trì Noãn đau lòng chua xót, không nhịn được cúi đầu khẽ hôn nàng.

"Mình thích cậu." Cô không còn keo kiệt nữa, nỉ non, "Rất thích, rất thích."

Lưng Cố Ninh Tư từ từ dán vào sô pha, Trì Noãn nửa nằm trên người nàng, ôm lấy cổ nàng, càng hôn càng tận tâm.

Hôn xong, Cố Ninh Tư ôm lấy eo Trì Noãn, hơi thở nặng nề: "Ra ngoài chơi thôi... Nếu không sẽ không thể đi được nữa."

Luôn cảm thấy lời này của Cố Ninh Tư mang theo thâm ý, mặt Trì Noãn đỏ bừng, ngượng ngùng sờ sờ vành tai, hỏi nàng: "Đi đâu chơi?"

Cố Ninh Tư nhướng mày: "Uống rượu nhé?"

Trì Noãn: "..." Đây là đang chế nhạo chuyện hôm qua cô uống say sao?

Nhưng nói xong lời này thì Cố Ninh Tư lại thật sự có ý tưởng, nàng hỏi Trì Noãn: "Muốn đi bắn cung không?"

Trì Noãn nghĩ đến tấm ảnh kia của Cố Ninh Tư, nếu như có thể xem trực tiếp... Cô vội vã gật đầu: "Được!"

Hai người đi xuống lầu, gặp được một bà lão ở tầng trệt, bà chống gậy đứng trước cửa, chào hỏi Trì Noãn: "Ra ngoài chơi đấy à."

Trì Noãn: "Đúng vậy, bà ơi, năm mới vui vẻ ạ."

Răng của bà lão đã gần như rụng hết, bà cười ha ha: "Cháu cũng vậy, các cháu đều vui vẻ nhé."

Trì Noãn cùng Cố Ninh Tư nhìn nhau mỉm cười.

Họ tay trong tay chậm rãi đi về phía trạm xe, sau đó lên chuyến xe buýt mà Trì Noãn thường dùng để về trường. Xe buýt tốc độ đều đều, phần lớn trong xe đều là những người mang theo con đến thăm họ hàng ở thành phố, những đứa trẻ ban đầu còn xa lạ, rất nhanh đã làm quen với nhau, nói chuyện ríu rít như chim sẻ, nào là bạn được bao nhiêu tiền mừng tuổi, mình vừa được mua cho món đồ chơi mới nào...

Cố Ninh Tư cười hỏi Trì Noãn: "Mình có tiền mừng tuổi không?"

Trì Noãn hỏi nàng: "Vậy mình có được mua cho đồ chơi nào không?"

"Hả." Cố Ninh Tư cau mày, "Cậu đã có mình rồi, còn muốn đồ chơi gì nữa?"

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư nhìn dáng vẻ cạn lời của cô, vô cùng đáng yêu, nàng mỉm cười xoa xoa rồi lắc lư hai gò má của cô.

Hai người náo loạn một đường, đến khu đô thị chính của Vân thành, Cố Ninh Tư đưa Trì Noãn về nhà lấy xe rồi lái đến SEVEN.

Tuy rằng nơi này không để lại cho Trì Noãn trải nghiệm tốt đẹp gì, nhưng lần này có Cố Ninh Tư bên cạnh, cô liền cảm thấy hoàn toàn khác.

Thang máy đi thẳng lên tầng 8, không giống như vẻ xa hoa của SEVEN, toàn bộ tầng 8 đều mang phong cách rất đơn giản, không có bất kỳ đồ trang trí cầu kỳ nào.

Trong phòng bắn cung, Cố Ninh Tư đeo đồ bảo hộ cho Trì Noãn, dạy cô tư thế đứng, cách lắp tên, Trì Noãn buộc dây cung, Cố Ninh Tư đứng phía sau cô, đỡ lấy cánh tay cô hướng dẫn giương cung, rồi lại nói vào tai cô: "Tên lao ra liền không thể quay lại, bắt đầu từ bây giờ, cậu chỉ có thể ở bên mình."

Trì Noãn quay đầu lại nhìn nàng.

Cố Ninh Tư: "Nhìn mục tiêu, bắn trúng giữa bia sẽ có thưởng cho cậu."

Trì Noãn nheo mắt nhắm bắn, hơn mười giây sau, tên đã tụt ra khỏi dây.

"..." Cố Ninh Tư cười khẽ, "Phần thưởng rất tốt, cậu không muốn sao?"

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn thử lại mấy lần, sau đó nhăn nhó lắc đầu: "Không muốn nữa, cánh tay đau quá... Mình vẫn nên xem cậu thì hơn."

Cố Ninh Tư xoa xoa tóc cô, Trì Noãn ngoan ngoãn đi sang một bên ngồi xuống. Người phục vụ mang điểm tâm cùng hoa quả đến, Trì Noãn ăn một miếng bánh ga tô nhỏ, ngẩng đầu nhìn nét mặt tập trung của Cố Ninh Tư.

Cô giơ lên điện thoại ở chế độ camera.

Mũi tên lao ra, trúng giữa hồng tâm, bắn tên xong, Cố Ninh Tư theo thói quen quay đầu lại tìm vị trí của Trì Noãn.

"Cậu đang chụp mình à?" Nàng tóc đen buộc lỏng sau đầu, môi đỏ hơi hé mở, quay về hướng ống kính hỏi Trì Noãn.

Trì Noãn cười: "Mình đang chụp dáng vẻ nghiêm túc của bạn gái, người đó là cậu sao?"

Cố Ninh Tư cười đến gió xuân say mê: "Là mình."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.