Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi đợi mãi mà chẳng thấy Thiên Di ở đâu. Trời thì oi nóng cộng thêm sự chờ đợi khá lâu làm tôi bỗng trở nên tức giận.
- Alo, mày đang ở đâu? Sao lâu thế? - Tôi nhăn mặt khi mãi mà không thấy Thiên Di.
- [Tao đang đợi làm thủ tục, sắp xong rôi, ra liền ngay.]
- Ừm, nhanh lên - Tôi giục nhỏ.
Mãi một lúc lâu sau mới thấy bóng dáng Thiên Di và Bảo Duy bước ra. Tôi liền nhào tới mắng nhỏ.
- Mày làm gì mà lâu thế, có biết nắng không hả?
- Tao xin lỗi tại đông quá - Nhỏ thở dài.
- Hôm bữa về cùng tao là được rồi - Tôi vờ dỗi.
- Mày trách ông nội này nè - Thiên Di kéo Bảo Duy sang - Bữa đó tự nhiên dở chứng không về.
- Được rồi vợ chồng các người tự tính sổ với nhau đi. Về thôi, nắng quá.
- Khoan đã - Bảo Duy đột ngột lên tiếng.
- Còn gì nữa? - Tôi lườm Bảo Duy.
- Còn chờ thằng em anh nữa, không thì ra đường ở à.
- Tại sao lại ra đường - Tôi thắc mắc.
- Thì nó giữ chìa khoá nhà, không có chìa khoá ra đường ở đúng rồi - Thiên Di càu nhàu.
- Kìa, tới rồi - Bảo Duy vội vàng hét lên.
Tôi và Thiên Di lập tức quay lại, ập vào mắt tôi chính là dáng người đáng ghét nhất mà tôi chẳng muốn gặp. Tôi vội vàng quay sang hỏi Bảo Duy:
- Bảo Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ca-tinh-va-chang-playboy/2035252/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.