Hai mươi chín tết, bảy người thành phố chúng tôi lại tiếp tục được cô nàng "nhà quê" Tuệ Lâm dẫn đi thăm quan khắp nơi. Ăn không biết bao nhiêu thứ, chơi không biết bao nhiêu trò. Còn được ghé thăm các phong tục lạ của các ngôi làng ở thị trấn bên cạnh nữa. Nào là "Chào năm cũ, đón năm mới" hay là "lễ hội mùa xuân" tất cả đều rất vui, rất náo nhiệt.
Choạng vạng tối, chúng tôi bắt đầu trở về. Lại sắp được ăn những món ăn mẹ nấu, lại sắp được gặp mẹ, lại sắp được ngủ chung với mẹ, thật sự tôi rất vui. Tết năm nay có mẹ và mọi người bên cạnh, tôi sẻ không còn cô đơn như những năm trước nữa, tự nhiên tôi thấy lòng mình háo hức một cách kì lạ.
- Con chưa ngủ à? - Mẹ bất ngờ lên tiếng hỏi khi tôi vẫn nằm trằn trọc không ngủ được.
- Con không ngủ được - Tôi thở dài đáp.
- Sao vậy, con nhớ...
- Con không có! Con chỉ buồn thôi... - Không để mẹ nói hết câu tôi chen ngang cắt lời.
- Có chuyện gì nói mẹ nghe - Mẹ tôi nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Bao giờ gia đình mình mới được như xưa hả mẹ? - Tôi vùi đầu vào lòng mẹ, nghẹn ngào hỏi.
- Mẹ... mẹ hát ru con ngủ nha.
- Mẹ đừng đánh trống lãng.
- Con đừng làm khó mẹ. Con lớn rồi, con cũng sắp có cuộc sống của chính mình... ba mẹ không thể như lúc trước được... con biết mà.
- Vâng, mẹ hát ru con ngủ đi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ca-tinh-va-chang-playboy/2035205/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.