"Túi của anh?" Thiệu Huy nhìn liếc qua cái túi đeo chéo của mình, lại nhìn người bên cạnh rõ ràng đang rất khó chịu vẫn tha thiết mong chờ nhìn mình, ánh mắt quét từ Điền Điềm sang chiếc túi, cuối cùng vẫn lựa chọn đưa cái túi nhỏ kia cho Điền Điềm.
"Vậy em xem đi." Thiệu Huy xoa xoa thái dương cho Điền Điềm, "Dời lực chú ý đi một chút cũng tốt.
Cái túi này nhìn thì nhỏ, nhưng thể tích ngược lại khá lớn, bên trong đựng được không ít đồ vật.
Chỉ là thuốc thôi cũng đã có rất nhiều loại rồi, thuốc say xe, thuốc say máy bay, thuốc đau dạ dày...
Điền Điềm cảm thấy kỳ quái: "Không phải lúc nào ra khỏi nhà em cũng quên mang theo thuốc đâu, sao anh lại phải mang nhiều như vậy?"
Thiệu Huy cười cười không giải thích, quả thật Điền Điềm luôn nhớ mang theo thuốc, chỉ là đa số đều dành cho vết thương cũ trên chân của Thiệu Huy, nếu không thì chỉ là một vài viên thuốc cảm, không hề suy nghĩ cho bản thân chút nào.
——————
Mấy năm trước Điền Điềm ra nước ngoài công tác với hắn, giống như không hợp với khí hậu nơi đó, ban đầu vẫn chưa quá nghiêm trọng, sau khi tùy ý uống mấy viên thuốc y liền bắt đầu ói mửa tiêu chảy, mặt cũng trắng bệt đến mức gần như trong suốt, phải nhập viện rồi mới từ từ khỏe lại, Thiệu Huy bị dọa đến cả đêm thức trắng, mấy ngày liên tiếp đều không ngủ được.
Lần đó Thiệu Huy mới hiểu được thể chất của Điền Điềm yếu ớt đến nhường nào, các loại thuốc phổ thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/1752674/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.