Rõ ràng không phải là lần đầu tiên hôn nhau, vậy mà y lại muốn rơi lệ.
Điền Điềm không hiểu bản thân đang bị cái gì, chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Loại kích động này đã biến mất rất nhiều năm, thậm chí Điền Điềm đã quên mất bản thân vẫn còn nhiệt tình đến vậy.
"Anh Huy..."
Môi hai người tách ra, Thiệu Huy ý đồ xấu xa cắn lên môi y, lưu lại dấu vết ươn ướt. Thiệu Huy ôm chặt y vào trong ngực, bọn họ dựa vào rất gần, gần đến nỗi hô hấp của hai người đều quấn quýt lấy nhau.
"Trước đây anh... Cũng không dám quang minh chính đại hôn em." Thiệu Huy dứt lời liền hôn lên đôi mắt Điền Điềm, "Anh vẫn cho rằng em rất chán ghét việc gần gũi với anh, rất phản cảm mỗi khi chúng ta thân mật. Mỗi lần hôn em, cơ thể em đều cứng đờ không nhúc nhích, nếu không thì sẽ run lẩy bẩy. Anh thậm chí còn nghĩ em vốn không thể chấp nhận ở bên một người đàn ông... Cho nên dù anh đặc biệt muốn em, nhưng anh vẫn luôn không dám làm tiếp. Bởi vì đối với anh mà nói, những thứ khác đều không quan trọng, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh."
"Em sợ hồi nào, em là..." Điền Điềm không được là do y cảm thấy thẹn thùng xấu hổ, chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Sao em thấy đột nhiên anh lại biết nói chuyện như vậy? Có phải bị ai nhập không?"
"Cái gì mà bị nhập chứ!" Thiệu Huy cười khẽ, siết người trong ngực, "Anh chỉ là nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/1752663/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.