"Cá đã mắc câu rồi mày còn sững sờ ở đó làm gì vậy!"
Thiệu Huy hoảng thần, nghe Thiệu đổng nói liền thu dây, chỉ là lúc này cũng đã muộn, con cá mập mạp cắn câu lúc nãy đã ăn được con mồi, thoát khỏi lưỡi câu, nghênh ngang bơi đi.
"Hôm nay mày sao vậy, không muốn câu cá nên giả bộ mệt mỏi để gạt ba à?" Thiệu đổng cũng thu dây, một bên chỉnh lại mồi câu, một bên cảm khái, "Mày cũng không phải thằng nhóc Tư An kia, hồn vía lên mây cái gì."
"Hả?" Thiệu Huy nghe ba hắn nói vậy, mới phân lực chú ý tới Trần Tư An ngồi câu cá ở đầu bên kia, cầm điện thoại không biết đang vui sướng cái gì, cần câu đặt bên cạnh đều ngã hết xuống đất cũng không phát hiện, "Nó đang làm gì mà chăm chú vậy?"
"Trừ việc nói chuyện với em trai mày còn có thể làm gì." Thiệu đổng hừ một tiếng, "Kéo dài đã bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng không đứng đắn nói chuyện yêu đương một lần, có phải là mày đã dọa bọn nó sợ rồi không?"
"Cái gì gọi là con dọa sợ tụi nó?" Thiệu Huy dở khóc dở cười nhìn cha đẻ của hắn, Thiệu đổng hiện tại thì thông tình đạt lý lắm, năm đó lúc mới biết chuyện chẳng phải cũng đã nổi trận lôi đình, còn hận không thể lấy phần sức lực từ lần đánh gãy chân hắn để tháo rời từng bộ phận trên người Trần Tư An hay sao, ý niệm này cũng kéo dài đến mấy năm chứ chẳng đùa, bây giờ lại bắt đầu mạnh miệng nói mình là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/1752623/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.