Điền Điềm ngủ mê man nhưng cũng không được yên ổn, y nửa tỉnh nửa mê mà mơ một giấc mơ.
Trong mơ y vẫn như hiện tại mà ngu ngốc thích Thiệu Huy, âm thầm vì chính mình có thể giúp đỡ Thiệu Huy trong lúc hắn gặp khó khăn mà cao hứng cùng tùy ý làm bậy.
Trong mơ đang là buổi tối, hình như là lúc bọn họ mới chuyển ra khỏi Thiệu gia.
Y không biết vì cái gì lại thấy bản thân đang ngồi dưới đất, đưa tay ra cho Thiệu Huy.
Điền Điềm nghe thấy âm thanh mình hì hì cười trong mơ: "Anh Huy, anh cõng em về nhà được không?"
"Được." Thiệu Huy cũng xuất hiện trong mơ của y, Thiệu tổng lúc đó khoảng hai mươi tuổi cư nhiên ở trước mặt y cười cười, "Anh cõng em về nhà."
Sau đó y thật vui vẻ, như một đứa ngốc nằm trên lưng của Thiệu Huy.
"Anh Huy..."
"Hả?"
"Anh sau này luôn ở bên em có được không?"
Người đang cõng y không trả lời, y cũng không thèm để ý, vui vẻ tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
"Anh Huy, em rất thích anh... Anh cũng thích em một chút đi, một chút chút thôi có được hay không."
Âm thanh của Thiệu Huy lại đột nhiên nhạt đi, gọi y một tiếng: "Trợ lý Điền."
Điền Điềm sững sờ, trái tim như bị ai đâm một nhát: "Anh Huy?"
Thiệu Huy đáng lẽ đang cõng y không hiểu sao hiện tại lại ngồi trên ghế da trong phòng giám đốc, chỉ có y đứng đối diện bàn làm việc.
"Trong thời gian làm việc, gọi tôi là Thiệu tổng."
Điền Điềm đột nhiên cảm thấy chính mình cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/1752602/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.