Thiệu Hàm lảo đảo không biết đã đi được bao lâu, cậu chỉ cảm nhận được tiếng đá lăn bên tai càng ngày càng nhỏ, thật vất vả mới tìm được một tảng đá lớn bằng phẳng, cậu dường như không còn chút sức lực nên chuẩn bị cùng anh dâu tạm thời nghỉ chân ở chỗ này.
Thiệu Hàm cúi người cẩn thận từng li từng tí giúp Điền Điềm ngồi lên.
"Anh thử động một chút, xem có nghiêm trọng không."
"Không có chuyện gì." Điền Điềm nỗ lực an ủi tiểu thiếu gia đang hết sức lo lắng cho mình, nhưng vẫn không nhịn được vì đau mà kêu thành tiếng, "A!"
"Đừng cậy mạnh, em cũng đâu chê cười anh."
Thiệu Hàm một bên nỗ lực thở dốc, một bên lau mặt, chính cậu cũng một thân chật vật, trên người từ trong ra ngoài không có một nơi nào khô ráo, hai chân đều bị bùn cát bao bọc.
Thiệu Hàm mệt đến cùng cực nên cũng trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Điền Điềm, không ngừng thở dốc.
Thiệu Hàm co quắp ngồi ở trên tảng đá, nhìn phía trước mưa rơi dày đặc, thở dài: "Mưa lớn như thế này đến khi nào có thể dừng đây."
"Khó nói, trước hãy ở chỗ này đợi đến hừng đông đi." Điền Điềm cảm thấy được cả người mình có chút nóng lên, y nỗ lực duy trì tỉnh táo, theo bản năng sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, đây là món quà Thiệu Huy đưa cho y, khi y rời nhà đi, trừ đồ vật của bản thân ra, chỉ lén lút mang đi duy nhất một món quà kỷ niệm cùng Thiệu Huy có liên quan này, y nỗ lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/1752598/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.