Rất nhanh đã hết cuối tuần, trợ lý Điền lập tức tiến nhập trạng thái làm việc. Công tác trong tay vẫn chưa làm xong khiến cho y rất nhanh đã quên mất, hoặc có lẽ là cố ý quên đi sự lúng túng của ngày hôm đó.
Trong thời gian nghỉ trưa, Điền Điềm dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, trong mơ, y đang đứng ở trước cửa thư phòng Thiệu gia, y rõ ràng không nên nhìn thấy người trong phòng, rồi lại cố ý nhìn thấy gương mặt tức giận của Thiệu Huy, trước mặt Thiệu Huy còn có một người đứng, Điền Điềm lại không chú ý tới người kia, lực chú ý của y đều bị những lời Thiệu Huy nói ra làm cho đau nhói.
"Cậu dựa vào cái gì mà nói yêu nó. Cậu ăn, mặc, ở, đi lại, cái nào không phải do Thiệu gia cho cậu, cậu là yêu con người của nó, hay nên nói là cậu yêu những thứ do Thiệu gia đem lại đi... Người nhà Thiệu gia không phải cho một thằng nhóc như cậu có thể dắt mũi như vậy, cậu nghĩ cho kĩ, một người cái gì cũng chẳng có như cậu có thể cho người cậu luôn miệng nói yêu kia cái gì?"
Điền Điềm đang mơ tay nắm chặt áo, không ngừng nói với bản thân, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại!
Nhưng y vẫn một lần lại một lần nghe thấy những câu nói ác liệt đó từ miệng Thiệu Huy.
Thiệu Huy nhìn y chằm chằm, trong đôi mắt đều là vô tình: "Cậu xứng à?"
Cả người Điền Điềm đều run rẩy, mới phát hiện mình bị rung động trên bàn làm cho tỉnh dậy.
Trong lòng y vẫn còn sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-tu/160590/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.