Bồ Tát từ bi, độ nhân vô biên.
Hương hỏa trong chùa dày đặc, sương khói lượn lờ, xông vào mắt người phát đau, Như Song chịu không nổi, lấy khăn tay che miệng ho khan hai tiếng rồi ra ngoài, thầm nghĩ đi xa một chút.
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng niệm Phật rủ rỉ, Như Song bất giác đi qua đại điện, bước vào một nơi yên lặng trong hậu viện.
Một tăng nhân thanh tú nhắm mắt nhập định dưới tàng cây, hoa lê như tuyết bay xuống, phủ khắp người y.
Như Song thấy người này, nháy mắt ngừng chân, chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Dường như tăng nhân kia nghe thấy tiếng động, mở mắt ngước nhìn.
Vẻ mặt hờ hững, cặp mắt tĩnh mạc, không bi không hỉ, nhất định khi trời sinh y đã muốn y trở thành người của Phật.
Tăng nhân khẽ gật đầu với Như Song: “Xin hỏi phu nhân có chuyện gì?”
Vẫn như ba năm trước đây, chỉ cần một ánh mắt đã đủ chôn vùi hết thảy.
Như Song kinh hãi, lắc đầu, lảo đảo chạy đi.
Sau khi hồi phủ, Như Song bệnh nặng hồi lâu, kéo dài một tháng chưa khỏi.
Võ Triệu Huy lưu luyến bên ngoài nhiều ngày chưa hồi phủ, nay biết tin lập tức quay về, một đường nghiêng ngả loạng choạng tiến vào phòng.
Vẻ mặt Như Song tiều tụy, hao gầy không ít, lúc này đang được nha hoàn hầu hạ uống thuốc.
Vừa thấy Triệu Võ Huy, Như Song sửng sốt, bật hỏi: “Sao chàng lại trở về?”
Triệu Võ Huy nghe vậy, sắc mặt tái đi, nhưng vẫn không nói gì, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-song/2338923/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.