Một khoảng trầm mặc.
Ai nầy đều bị lời kia của Quy Lê chấn động, giật mình liếc nhìn phản ứng của Xích Tây. Đối phương luống cuống quát lớn tiếng, “Đừng hỏi nữa! Dừng lại! Mau dừng lại!! Giải dược!! Mau cho hắn giải dược!”
Long Dã vội vàng rút một viên thuốc từ trong ngực áo, rồi bỏ vào miệng Quy Lê. Chốc lát sau, sắc mặt Quy Lê hồng hào trở lại, không còn đỏ gay như khi nãy, nhịp thở từ từ chậm lại rồi đều đặn, hai mày giãn ra, thần tình thư thái hơn rất nhiều, tựa như đang ngủ say. Xích Tây lảo đảo bước tới bên giường, ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng giúp hắn lau đi mấy giọt mồ hôi còn vương lại trên trán. Sau đó, hắn đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của Quy Lê, cẩn thận chỉnh lại tấm chăn, động tác rất êm nhẹ, tựa hồ hắn sợ chỉ một sơ sẩy nhỏ sẽ đánh thức người trước mặt. Xích Tây hạ giọng, nhưng ngữ khí thập phần nghiêm nghị, “Các ngươi cút xuống hết cho trẫm. Không tra khảo gì nữa hết!”
Mọi người lúc này vẫn sững sờ trước biểu tình của Quy Lê, nay nghe thấy ý sinh khí trong thanh âm Xích Tây, thế là cả bọn đành cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Đến ngoài điện, ai nấy mới dám trút dài một hơi. Cẩm Hộ áy náy gãi đầu, “quả nhiên đã trách lầm hắn. Ai~ hại hắn phải chịu khổ như thế. Ta sẽ qua Đô Sát Viện điều tra kỹ càng Hòa Dã đi Vân Thủy là điều tra án tử gì. Hi vọng tìm ra chút manh mối.” Nói rồi, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nan-nai-kho-nhin/1883775/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.